-->

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Set me free - chap 4 - part 1/2 [B.P]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 4 part 1 by [B.P]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"

~o0o~


4. Recovery


Bị một cô bạn mới quen chưa đầy một tiếng hộc tốc kéo xền xệt tới bác sĩ không hẳn nằm trong top mười kinh nghiệm trong quãng đời ngoài-trại-mồ-côi của tôi. Trái lại, tôi cũng chưa hẳn là có nhiều trải nghiệm hay ho lắm; tôi đã mọc cánh, hấp thụ quyền năng của Khí, đi lang thang một mình suốt một ngày rưỡi, và suýt bị giết bởi một đám thợ săn. Hy vọng mấy tên đó không lùng bắt tôi nữa; Joey đã đặt một ít chất nổ trong vườn để có thể tiêu diệt hết mọi thứ mà vẫn không làm tổn hại đến cảnh vật tự nhiên. Cho đến giờ, việc tốt đẹp duy nhất từng xảy đến với tôi chính là gặp được cô bạn.


Trong khi bị lôi đi với tốc độ chóng mặt, tôi giải thích rõ ràng với cô bạn những gì đang diễn ra; hay ít nhất là, những gì tôi biết. Giờ thì cô ấy đã biết tôi là trẻ mồ côi, và tôi cũng thuật lại với cô nàng toàn bộ những gì Karasu đã nói về cha mẹ tôi và cái chết của họ. Tôi cũng đề cập đến việc Karasu đang hấp hối lúc biến tôi thành một phù thủy, hay là cái gì đó gần gần như thế. Cô nàng có vẻ thương cảm cho tôi vì tôi thiếu mất gia đình, nhưng mặt khác trông lại rất bình tĩnh trước tất cả mọi chuyện. Cũng không có gì khiến tôi bất ngờ nữa. Dường như cô bạn luôn sẵn sàng chấp nhận mọi điều tôi nói ra.


Chúng tôi tiến gần đến một dãy nhà cao tầng màu bạc, có vẻ là được dựng phần lớn bằng bê tông cốt thép. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi không thích vụ này chút nào. "Ừm, mình có ý này hay hơn nè, sao chúng ta khô–"


"Đến một cái bệnh viện bình thường há?" cô bạn ngắt lời mà không thèm quay lại ngó tôi một cái. Nghe giống như đang châm chọc tôi vậy. Tôi ngậm miệng lại. "Yên tâm đi, chú ấy là người rất dễ mến."


Chúng tôi băng qua một cái biển đề JET LABS với các chữ cái vẽ thành hình một hình biểu trưng. Nỗi băn khoăn trong lòng tôi lại bốc lên. “Phòng thí nghiệm? Nhưng mình tưởng–"


"Yên nào," Joey lặp lại, "đây là nơi mình làm việc, chú ấy là một trong những đồng nghiệp của mình." Phớt lờ sự phản kháng mạnh mẽ tăng nhanh của tôi, cô ấy đẩy tôi vào một buồng thang máy. Cô bạn nhấn vài số trên một bàn phím nhỏ và cho duyệt mật mã.


Tôi không thể ngăn bản thân đừng hỏi. "Bạn có chắc là cái thứ này không sắp sửa hỏng không thế?"


"Chưa đâu, nhưng nếu có hỏng thật thì cũng có người tới sửa. Trong phim lúc nào chả thế," cô bạn bình tĩnh đáp lời, theo dõi con số chỉ tầng hạ xuống dưới mặt đất.


Với độ hoành tráng của tòa nhà thì đáng lẽ họ ít ra phải làm một cái thang máy rộng hơn chứ.


"Mình không thích không gian hẹp," tôi khẩn khoản.


"Thư giãn nào. Mà bên cạnh đó, bạn cũng đâu to lớn gì."


Tôi quắc mắt nhìn cô nàng. "Bạn chưa có cao hơn mình đến thế đâu."


Cô nàng cười điệu. "Vẫn là cao hơn." Cánh cửa mở và Joey đẩy tôi ra ngoài. Tôi nhìn chòng chọc khắp khoảng không gian ngập ánh sáng, nuốt khan.


"Um, bọn mình ở bao xa dưới mặt đất? Mình… mắc chứng sợ không gian kín, hình như mình

nhắc đến rồi," Tôi lại bắt đầu thì thầm trong lo lắng.


"Đủ xa để cần tới tận từng này ánh sáng nhân tạo," cô nàng cười thầm, lôi tôi lần theo hành

lang. Tôi đi theo cô bạn đến lúc chúng tôi dừng trước một cánh cửa thép đã khóa. Cô bạn lại nhập số vào bàn phím và đợi máy quét xử lý mật mã của mình. Một giây sau, cánh cửa trượt mở ra. Tôi rùng mình làn nữa trước khi theo cô nàng vào trong.


Một giọng nam vang lên. "Joey? Giờ ăn trưa ngắn nhất trong lịch sử của con đấy."


Bất ngờ, cô bạn ném khẩu súng của mình về phía người đó. Ông ta bắt được nó bằng một tay mà không cần nhìn. "Lần tới nhớ đưa con một khẩu súng lớn hơn và nhiều đạn hơn! Ờ, con còn cần pin chạy lâu hơn nữa."


Người đàn ông đặt khẩu súng lên bàn rồi bước về phía chúng tôi. Ông ấy là người phương Đông; ông cũng có đôi mắt và mái tóc đen huyền như Joey và tôi. Ông đeo cặp kính hơi lệch và mặc một cái áo khoác trắng, loại hay dùng trong phòng thí nghiệm, có in dòng chữ JET LABS ở trước.


"Từ từ nào, Joey. Ngày mai là có pin mới sẵn sàng cho con. Ta biết cái con dùng lần trước cạn nhanh lắm, nên ta sẽ điều chỉnh một chút ở cái mới này. Chỉ là đừng có chơi tới tận hai giờ sáng nữa," ông nói với một nụ cười nhẹ.


"Được ạ," cô bạn càu nhàu. "Nhưng mà con phải chơi lại tận ba lần vì dữ liệu trong game không được lưu lại. Mà sao chú thiết kế màn thứ năm khó thế? Con bấm muốn mòn hết mấy cái nút. Vâng, và chú nhớ chế cái súng mới bự bự chút đó," cô nàng nhắc lại.


Người đàn ông lớn hơn thở dài rồi cầm lên một tờ giấy đầy những con số, biểu đồ về bàn tay người và một số mẫu thiết kế vũ khí. "Cái này trước đây chúng ta có nói qua rồi, Joey. Đây là số đo bàn tay con, chúng định đoạt kích cỡ vũ khí phù hợp nhất cho con."

Joey dò xét lại bàn tay trong một lúc. "Không công bằng!" cô nàng than thở. "Người nào có tay to hơn thì được dùng vũ khí lớn hơn con."


Chú ấy lại thở dài. "Ta đã cho con đạn lửa mạnh hơn để bù lại rồi. Nhân tiện, ta hy vọng con chưa thử dùng mấy viên đạn mới đó."


Cô nàng gãi má đầy tội lỗi. "Đạn mới? Ờ, mấy viên màu đỏ đó hả chú? Um…"


"Ta cần kiểm tra lại, ta không nghĩ là chúng sẽ làm được những gì cần làm." Joey và tôi đông

cứng tại chỗ. "Ờ, mà ta cũng không nghĩ là ta đã hoàn thành quả bom sinh học đó nữa," chú ấy tiếp tục, không để ý tình trạng căng thẳng "leo thang".


Chú nhìn cô nàng. "Ta còn một món đồ nữa cho con thử nghiệm, nhưng ta cần con đưa lại mấy món kia trước đã để còn sửa."


Joey nói với cổ họng khô khốc. "Dạ, có một vài vấn đề…"


Chú nhún vai. "Miễn là con đã thử mấy viên đạn ở dãy nhà dưới kia, thì không cần lo lắng. Còn quả bom thì sao? Ta đã bảo đừng có thử trước bữa trưa mà."


Mấy giọt mồ hôi rịn ra đầy tráng Joey. "Um… dạ…" Cô nàng cựa quậy không thoải mái.

"Con đã không thực nghiệm quả bom trong giờ ăn trưa chớ, phải không?" Chú ấy quay lại, đối diện với cô nàng. Trông chú không có vẻ tức giận, chỉ là hơi cam chịu. "Còn mấy viên đạn? Con không có thử chúng dưới nhà, đúng chứ?"


Joey ngắc ngứ đầy hối lỗi. "Dạ… không? Nhưng mà, đâu phải tại con đâu chú! Tình thế khẩn cấp mà!"


Cô nàng vốn không cần biện bạch gì; ngay khoảnh khắc đó, cảm giác cháy bỏng lại cuộn lên chạy dọc cánh tôi. Một tiếng kêu bất ngờ vì cơn đau đột ngột thoát ra khỏi môi tôi. Cả hai đều nhìn lại.


"Raven! Còn đau hả? Bạn không có nói gì cả, nên mình tưởng…" giọng cô bạn nhỏ dần khi giúp tôi ngồi xuống ghế.


"Lúc nãy hết rồi, nhưng hình như bây giờ lại nữa," tôi thì thầm, cau mày khi gắng sức di chuyển đôi cánh và nhận lại một trận đau nhức nhối khác.

Người đàn ông lặng lẽ xuất hiện bên cạnh tôi. Chíu xíu nữa tôi đã nhảy dựng lên rồi. "Chuyện gì thế?"


Tôi có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi trượt xuống trên mặt mình. "Um… cháu…" tôi lo lắng lắp bắp.


"Được rồi, cháu rõ ràng là đang chảy máu," chú tuyên bố, làm điệu bộ về phía vết máu trên áo tôi. "Ta sẽ sát trùng cho cháu." Chú dẫn tôi sang phòng khác, trông giống như văn phòng bác sĩ, rồi chỉ vào chiếc giường trong khi tự mình đi tìm một vài dụng cụ sơ cứu. Tôi ngồi xuống, không nói gì cả. Dù sao thì chú ấy cũng sẽ tìm ra sớm thôi.


Set me free - chap 3 - part 2/2 [SiT]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 3 part 1 by [C.R]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"


~o0o~


Ngọn gió đã ngưng gào thét. Cơn lốc đã lấy đi nhiều sức lực hơn tôi tưởng, và dường như tôi chẳng thể nắm bắt được từng đợt gió dữ tợn. Phải mất một lúc để tôi trở lại bình thường, nhưng chẳng còn thời gian nữa; những kẻ thợ săn đã thu lại mục tiêu để chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo. Chẳng thể né tránh được nữa rồi. Nhưng chẳng có ai ở bên để giúp tôi cả.

Tên thũ lĩnh dường như đọc được cả tâm trí tôi. “Đúng thế đấy, đồ ngu, mày chẳng có ai ở bên cả đâu. Mày cô độc, đã luôn như thế và mãi mãi như thế.”


Tôi giương mắt nhìn ông ta chằm chằm, mọi vật như ù đặc cả đi. Ông ấy đúng. Bố mẹ qua đời khi tôi vừa được sinh ra. Karasu ra đi khi chúng tôi mới gặp nhau được vài phút. Chẳng có ai bên tôi cả, và đó là cách mọi thứ tiếp diễn. Và những điều ông ấy nói là sự thật. Tôi luôn cô độc. Dòng suy nghĩ khiến tôi ngã gục xuống. Ôm chặt đầu, lắc thật mạnh, tôi như bị cướp lấy từng hơi thở. Chẳng ai bên tôi lúc này. Làm sao có thể chống lại được họ chứ? Và tôi đang đứng trên bờ vực của sự từ bỏ, một lần nữa.


“Raven, đừng tin loại người đó. Bạn chẳng bao giờ cô độc cả!” – ai đó gọi lớn. Thật chậm, tôi ngẩng mặt lên, thoáng thấy Joey với bộ dạng tức điên giận dữ nhìn một trong những kẻ thợ săn.


Ừm, chắc chắn cô ấy biết một điều gì đó. Bố và mẹ, Karasu, và những đứa trẻ ở trại mồ côi (mặc dù tôi chưa bao giờ thân thiết với bọn chúng cả)… họ đã không bên tôi, nhưng có lẽ tôi không cô độc, chắc hẳn là vậy. Joey tuy chỉ là một cô bé, nhưng đã làm mọi thứ trở nên khác biệt. Cô ấy ở bên tôi lúc này đây, đã minh chứng rằng tôi không cô độc. Có lẽ tôi vẫn có thể chiến đấu. Và một lần nữa, tôi vươn người đứng thẳng dậy, hít thở thật sâu.


Tên thũ lĩnh bật cười lớn, tỏ vẻ thích thú. “Thật là thú vị. Tao sẽ xử mày sau, nhóc à. Mày trước, thằng ngu.” Hắn rút một thanh gươm từ đâu đó trong áo choàng; thanh gươm được thiết kế rất cầu kì diêm dúa bằng lông chim. Lấy hơi thật sâu, tôi ngoái cổ nhìn đôi cánh của mình. Thật tình tôi chẳng muốn đôi cánh này kết thúc bi thảm như thế đâu.


Với tốc độ kinh hoàng, hắn lao về phía tôi cùng với thanh gươm bén nhọn. Tôi thoát mũi đâm hướng vào tim trong gang tấc, nhưng hắn đã túm được cánh bên phải của tôi. Tôi hét lên rồi trượt ngã khuỵu xuống. Có chất gây tê nơi thanh gươm ấy, cơn đau bùng lên, hừng hực trên đôi cánh như ngọn lửa. Rất đau đớn và khó khăn để dịch chuyển những phần khác của cơ thể, cảm giác nóng bừng nhanh chóng lan sang khắp cơ thể. Bây giờ tôi chẳng thể cử động được nữa rồi.


Bỗng cảm giác có một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi khẽ chau mày. “Này, bạn nghỉ ngơi đi. Để tớ lo.”


Tôi ngước mắt nhìn lên. “Joey?” Tôi cố nén âm lượng hết mức có thể như đang thì thầm. “Bọn chúng rất nguy hiểm!”


Có một thứ gì đó nơi nụ cười của cô bé làm tôi có chút lo lắng. “Thì sao chứ?” Cô bé thì thầm phát ra từ bên trong chiếc áo khoác to khụ. Giống như một quả đại bác vậy. “Họ không thể làm gì tớ được đâu.”


Trong nháy mắt, Joey vụt thoắt. Những phát đạn chói tai thét ra lửa hướng về phía bọn thợ săn với tốc độ đáng kinh ngạc. Hầu hết bọn chúng đều gục ở phát đạn đầu tiên, nhưng một số tên, có cả tên thủ lĩnh, ngoan cố hơn. Và vài phát đạn cuối cùng là tất cả những điều có bé cần để hạ gục tất cả trong chốc lát. Tôi chú ý thấy một điều gì đó khác lạ ở những viên đạn đó. Mặc dù chẳng phải là chuyên gia về súng đạn, nhưng tôi khá chắc chắn rằng hầu hết những viên đạn không phát ra màu đỏ tươi khi được bắn ra. Nếu tôi không để ý, có lẽ tôi đã bỏ lỡ điều đó trong nháy mắt, đó có thể là một đặc điểm của loài chim.


Đột nhiên, tôi bị xốc ngang eo và bị kéo mạnh đôi vai. Mất phương hướng vì chuyển động đột ngột, tôi lại cảm thấy chóng mặt, nhắm nghiền mắt lại. “Xin lỗi cậu, chúng ta phải đi thôi, tớ sẽ cho nổ một quả bom sinh học!”. Cô bé chẳng có vẻ gì là hoảng sợ hay lo lắng, nếu có, chỉ là một chút run rẩy trong giọng nói.


Đôi chân thoăn thoắt như thể chúng được làm bằng bêtông vậy. Lực của mỗi bước đi dường như tăng lên, tôi có thể cảm nhận được cơ thể đang xóc lên ngày càng mạnh theo từng bước sải chân. Mặc cho giọng nói có phần bình tĩnh của cô bé, nhịp chạy của cô gấp gáp đến đáng sợ. Cô rẽ cua rất nhanh, và cảm giác buồn nôn ập đến. “Joey, để tớ xuống, tớ sắp….”

“Nếu cậu sắp bỏ cuộc, nắm tay lại, và mọi chuyện sẽ ổn thôi!”. Sự nhiệt thành vẫn nán lại nơi giọng nói của cô bé.


Tôi thở hổn hển: “Không! Cho tớ xuống…” – Cô đột ngột dừng lại, dạ dày tôi chao đảo một lần nữa. “Làm ơn cho tớ xuống.”


Cô bé đưa mắt qua vai nhìn tôi. “Cậu đang bị thương, tốt nhất hãy nằm yên đó.”


“Tớ chóng mặt lắm. Cho tớ xuống.” Tôi trả lời trong lúc bụng đang sôi lên, cố để kìm lại cảm giác buồn nôn.


Cô bé dừng lại. “Được rồi.” Joey đặt tôi xuống. Tôi loạng choạng và ngã gục xuống lề đường.


“Ôi!”


“X….xin lỗi.” Tôi lí nhí bụm miệng lại. Đôi tất và mặt nạ của tôi đã biến mất, và quần áo trở lại bình thường. Tôi trở lại là tôi lúc trước. Đây là điềm xấu hay tốt? Tôi lại cảm thấy buồn nôn, nhưng dường như chẳng còn gì trong ruột để mà tuôn ra cả.


“Chắc hẳn bạn đã nói gì đó!”


Mặc cho cảm giác khó chịu trong dạ dày, tôi liếc nhìn cô bé bằng ánh mắt yếu ớt. “Đúng là tớ đã…”


“Nhưng điều đó thật tuyệt, cậu phải nhìn lại tất cả đi! Cậu dính vào một cơn ác mộng! Giống như Pokémon!”. Tôi nhướn mày. Cô bé không giải thích gì thêm. “Cậu thậm chí còn có cả bộ đồ như những anh hùng thời xưa vậy! Nhưng này, nếu mang bộ đồ đó vào nhà tớ vào nửa đêm, tớ sẽ không trả tiền viện phí cho cậu đâu đấy.” – Cô thêm vào một trận cười khoái trá.


Tôi không thể nhịn được liền bật cười yếu ớt.


Một cơn sóng mãnh liệt trào lên nơi đôi cánh tôi. Tôi đã có thể hét lên, nhưng trong người chẳng còn chút sức lực. Tôi khẽ rên nhẹ, ngã gục vào tường, nhắm nghiền mắt.


“Ôi, cậu trông rất mệt mỏi.” – Cô bé thốt lên.


Tôi nhìn cô bé. “Đó là kết quả khi một người bị đuổi, có khả năng đang bị trúng độc, được vác xốc trên vai, chạy với vận tốc….quá nhanh.” – Tôi ngừng giữa chừng.


Joey chẳng có vẻ gì là đang nghe tôi nói, nhưng đôi mắt cô bé sáng lên. “Tớ biết rồi, tớ sẽ đưa cậu tới bác sĩ. Chú ấy là bạn của tớ.” Cô bé đề nghị hồ hởi, nắm chặt tay tôi và kéo đi xềnh xệch. Chẳng còn chút sức lực nào cho tôi kháng cự được điệu bộ khăng khăng của cô bé. Nhưng tôi vẫn một mực phản đối. “ummm, tớ không nghĩ đó là ý hay. Dầu sao thì một phần tớ cũng là chim…”


“Đừng lo lắng, chú ấy cũng là có thể chữa cho cả động vật lẫn người mà. Chú ấy rất đáng tin cậy. Vả lại chú ấy còn rất vui vẻ nữa. Ừm, cậu biết đấy, hầu như bác sĩ nào cũng bảo tớ nhỏ con.”


Cô bé không nhìn tôi, nhưng có vẻ cô bé đang bật cười. “À thôi … Đi rồi biết.”


Set me free - chap 2 [B.P]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 2 by [B.P]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"


-----~-----


2. Friend


Đông đúc, ồn ã, náo nhiệt, và ô nhiễm. Đó là những từ người ta có thể dùng để miêu tả Thành Kouji vào buổi chiều. Thật khó mà thấy được sắc thiên thanh phía trên những tòa nhà chọc trời hợp thành đại bộ phận khu trung tâm thương mại. Ô tô, xe tải, xe khách, xe máy, cùng hàng tá loại máy móc di động khác lấp đầy phố xá suốt giờ nghỉ. Đám khách khứa bất đắc dĩ nối thành hàng dài bên ngoài cửa tiệm thức ăn nhanh ưa thích của bọn họ gần hết cả giờ ăn trưa.


Từ sáng qua đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì cả, mặc dầu tôi có thể chịu đựng cùng lắm là ba ngày không có lương thực đúng nghĩa. Ở trại trẻ mồ côi việc như vậy xảy ra cũng thường, bởi ngẫu nhiên, lần nào đến giờ ăn tôi cũng đang lăn ra ngủ; giờ thì ngày nào tôi cũng thức giấc sớm, nhờ có đặc tính của loài chim trong người. Ngay lúc này đây, tôi bắt đầu tự hỏi, làm cách nào để kiếm được chút dinh dưỡng bây giờ. Tôi không có ý định chia sẻ thói quen ăn uống với mấy con chim, vì ít ra tôi cũng còn giữ được phần nào đó là chính mình. Ờ thì, cũng còn chút thời gian để suy nghĩ. Ừm, tôi cũng đâu có mấy việc để làm, chỉ biết lang thang quanh quẩn khắp các nẻo đường trong thành phố nhộn nhịp thôi. Tuy nhiên, tìm một chỗ nghỉ chân có lẽ là một ý không tồi; chân tôi thì đau nhức mà dùng cánh trong khu vực chật ních người với người này thì, tôi nghĩ, chả phải là ý tưởng hay ho gì đâu.


Với tấm bản đồ xin được từ một trạm thông tin du lịch, tôi tìm thấy một số khu vực có vườn cây hoặc công viên công cộng. Chỗ gần nhất ở cách cái thư viện tôi vừa dừng xem bản đồ hai khu phố. Hai khu phố - cũng không xa lắm, đôi chân này hãy còn chịu đựng được ít lâu nữa. Tôi lê la xuống xa hơn dưới phố, mòn mỏi tìm một nơi có thể đặt mông ngồi; mấy ngã đường bẩn thỉu đầy rác ứ đọng hẳn không phải là một chỗ nghỉ ngơi lí tưởng cho lắm.


Vườn Thực vật Kouji hoàn toàn tương phản với phần còn lại của thành phố; không tiếng ồn lẫn ô nhiễm, không cáu kỉnh bon chen, không có chút dấu vết gì của những thứ đó tại nơi này. Chỉ còn lại một mảnh bình yên thanh tĩnh cùng cỏ cây và vạn sắc hoa rực rỡ dịu dàng. Tôi thở ra thư thái khi tạm nghỉ trên một băng ghế dài, biết chắc cái chân tôi sẽ nặng như chì nếu còn đứng lên nữa, nhưng cứ thưởng thức phút nghỉ ngơi càng lâu càng tốt trước đã. Có lẽ tôi sẽ còn bám trụ ở đây đến lúc đói mới thôi. Hình như người ta không thường đến chỗ này lắm, bất kể nó có sức quyến rũ đến như thế nào. Khu vườn gần như cô lập với thế giới bên ngoài, một lối thoát lí tưởng cho tôi. Tôi có thể đến đây mỗi lúc cảm thấy chán chường cái chen chúc hối hả của thành phố. Tôi cũng có thể suy xét kĩ về việc mình cần làm, khi giờ này bọn thợ săn, theo lời Karasu, đang lùng sục tôi. Có vẻ bọn đó rất nhanh nhạy, nên việc chúng đánh hơi được tôi chắc là không lâu nữa đâu. Tôi không biết mình sắp làm gì, và làm như thế nào.


Đôi cánh tôi đau nhức và tù túng vì bị gập lại quá lâu; tôi đã nhặt một cái áo khoác bị vứt trên đường để che chúng lại, tránh gây sự chú ý. Tôi lột tấm vải tối sắc đó xuống mà sải rộng cánh. Cảm xúc thật khó tả; đơn thuần là thật tuyệt. Thế nhưng, một giây an lành ngắn ngủi của tôi bỗng chốc bị giết chết.


"Whoa, hay ghê!" một giọng nữ há hốc kính phục. Tôi tức thì theo bản năng thu cánh lại và giấu chúng sau lưng, nhảy dựng lên trên đôi chân yếu ớt của mình, ngó quanh quất tìm nguồn gốc của giọng nói kia. Duy nhất một người đang cùng ở trong vườn với tôi lúc này.


Cô gái nhỏ người, nhưng cao hơn tôi. Tóc đen và mắt nâu sẫm; theo bề ngoài thì cô ta là người phương Đông, không khác gì tôi. Trang phục cô mang trên người gồm có một chiếc áo sơ mi đen, áo khoác ngoài màu trắng, quần bò ngắn cùng đôi vớ cao đến gối sẫm màu. Cô ta còn mang theo một cái túi da trên vai và một cái máy ảnh treo trên cổ. Trông có vẻ là khách du lịch.


"Không, đừng giấu đi! Trông đẹp lắm!"


Kẻ lạ mặt này tỏ vẻ thực thân thiện, nhưng tôi thắc mắc tại sao cô ta lại bắt chuyện với mình; hiển nhiên là có liên quan đến đôi cánh của tôi. “Cô… là ai?” Tôi hỏi, một bên mày nhướng lên.

Cô ta cười toe toét. "Ờ, tên mình là Joey. Còn bạn là?"


Câu hỏi đáng sợ. Tôi cân nhắc kĩ lưỡng trước khi chậm chạp trả lời, “Ừm… bản thân tôi cũng không rõ nữa."


Joey có vẻ khó hiểu. "Bạn không biết tên của chính mình?" Đương nhiên là cô nàng sẽ bối rối. Hầu hết mọi người đều biết tên của họ. Tôi chỉ vô tình là kẻ duy nhất không nằm trong số đó.

Từ từ, tôi lắc đầu. "Ờ… không, tôi không biết."


Cô nàng chẳng dao động chút nào cả. "Hết sảy! Một nhân vật vô danh, y như trong manga với anime á!"


Có khi cô nàng không phải là khách du lịch, mà lại trông giống loại người hay bỏ cả đống thì giờ và tiền bạc vào tiệm trò chơi điện tử cách đây mấy khu nhà hơn. Tôi không chắc phải phản ứng lại lời bình luận ấy ra sao. "Ừmm… cảm ơn?"


"Cơ mà bạn biết đấy, có một cái tên thì mọi sự trở nên dễ dàng hơn nhiều. Có tên thì mới biết

khi nào người ta nói chuyện với mình chứ."


"Tôi biết tên dùng để làm gì mà," Tôi lầm bầm, cảm giác hơi bị xúc phạm.


"Vậy, ờ, sao bạn lại không có tên?"


Tôi không thèm lưỡng lự để mà trả lời nữa. Tôi chẳng có liên quan gì đến cô gái này hết.


Nhưng có một cái gì đó ở cô ta làm tôi bị thu hút, dù tôi không biết đó là cái gì. Lại cái thói lệ thuộc vào sự hiện diện của người khác nơi tôi, tôi đoan chắc là vậy. Dẫu cho tôi mới biết cô ta được ba phút, tôi tự nhiên vẫn muốn gắn bó với người này.


"Tôi… ừm… tôi mồ côi." Tôi đánh rơi cái nhìn chăm chú xuống bãi cỏ. "Cha mẹ tôi qua đời trước khi đặt tên tôi."


Joey im lặng một lúc. “Ô. Mình xin lỗi."


"Không sao," Tôi máy móc đáp trả.


"Bạn bao nhiêu tuổi rồi?" Cô nàng hỏi, gần như tra xét tôi.


"Mười ba," Tôi đáp.


“Vậy là, bạn mười ba tuổi và không có tên." Rồi cô nàng trở nên có chút phấn khích. "Mình đặt tên cho bạn được không?"


Tôi ngập ngừng liếc qua cô ấy. "Tôi… ờ… Mình được kể là gia đình và bạn bè mình đều được đặt tên theo các loài chim… nên mình cũng muốn được đặt theo tên của một loài chim."


Joey có vẻ nghĩ ngợi trong một khắc. "Raven* nhé? Mình nghĩ là hợp với bạn đó."


Nghe hình như cũng không tệ. Tôi gật đầu. "Vậy chắc kể từ giờ bạn có thể gọi mình là Raven."

Cô ấy vui vẻ hẳn lên và thậm chí còn khoác vai tôi. Tôi cảm thấy hơi nóng bừng lên trên má; trước giờ đã có ai ôm tôi đâu. Nhưng tôi cũng sợ bị cầm giữ thế này. "Đừng làm thế," tôi lẩm bẩm.


"Xin lỗi nha," cô bạn cười. "Mình chụp cho bạn một bức nhé? Mình là dân nhiếp ảnh, thấy không?" Cô bạn ra hiệu về phía cái máy ảnh đeo trên cổ. "Mình thích lưu lại những khoảnh khắc của mọi vật. Mình cứ nghĩ bạn là dân cosplay đang tham gia một lễ hội nào đó chứ. Cánh này là đồ thật hả?"


Khẽ khàng, tôi lần nữa sải rộng đôi cánh. Cô bạn nhẹ nhàng chạm vào những sợi lông vũ bằng những ngón tay mảnh khảnh. "Ê, mềm và ấm lắm. Chúng có dây thần kinh không? Bạn cảm nhận được không?"


Tôi gật đầu. "Có, mình có thể biết khi nào có người chạm vào, và có thể cảm thấy đau đớn nữa."


Lạ thật, tôi biết cô bạn này chưa đầy năm phút mà đã bắt đầu thấy dễ chịu khi ở bên con người này. Cô bạn lại vuốt ve đôi cánh của tôi, hãy còn kinh ngạc. Rồi hình như cô bạn chợt nhớ ra đề nghị của mình đối với tôi. "Được rồi, vậy bạn không phiền nếu mình chụp ảnh chứ? Mình sẽ không để lộ bí mật của bạn hay gì đâu."


Tôi lại nhún vai. "Mình đoán là được. Mình chỉ không muốn bị người ta bắt," những tay thợ săn lờ mờ hiện ra trong tâm trí tôi, "và đem mình ra trưng bày. Mình vẫn là con người, bạn thấy

mà."


"Đừng lo, mình hiểu được điều tối mật mà. Trong anime có nhiều lắm."


Khoảng chừng hai mươi phút kế tiếp, cô bạn chỉ làm mỗi một việc – chụp lại từng cử động tôi làm trên mặt đất. Đôi cánh của tôi đau nhức, gò bó và chỉ ngứa ngáy muốn bay, nên tôi đột ngột cất cánh mà không cảnh báo. Tôi nghe tiếng cô bạn thốt lên cảm thán và tự mỉm cười với bản thân. Tôi thấy thật tốt được trở lại trên đôi cánh của mình. Khỏi cần nghi ngờ, Joey chắc chắn là đang chụp lại từng giây từng khắc của tôi trên không trung. Tôi nghĩ, cả hai chúng tôi đều đang tận hưởng giây phút này.


Chí ít là cho tới khi một mũi tên sặc sỡ không biết từ đâu bắn tới cắm phập vào cánh tôi, một lần nữa ép tôi rơi xuống nền đất cứng.


Your soul is free to see...

[B.P]

FS Team

Chú thích: *raven: con quạ

Set me free - chap 3 - part 1 [C.R]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 3 part 1 by [C.R]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"


~o0o~


3. Untouchable


Một phút, tôi bay vào không trung, sải rộng đôi cánh, trút bỏ hết những gò bó, đau đớn. Mọi thứ trên đời lại bừng lên sắc tươi sáng tuyệt vời trong tôi. Rồi một mũi tên nhọn hoắc lao vút từ một nơi vô định cắm phập vào cánh bên phải của tôi. Mũi đâm đủ mạnh để làm tôi rơi tõm khỏi chuyến bay làm mẫu của mình và ghã gục xuống mặt đất. Tôi nghe tiếng ngã đánh ‘thịch’ trong mơ màng trong lúc tôi làm tung bụi mù mịt trên mặt đất. Đầu tôi như có búa nện, và ánh nhìn tôi bắt đầu mờ dần, mờ dần.


“Raven! Chuyện gì vậy?" Trong mắt tôi chỉ xuất hiện một mảng màu nhàn nhạt mờ mờ ảo ảo…: khuôn mặt của Joey. Tôi mấp máy mắt. Mọi thứ bắt đầu trở lại vẻ trong sáng; Tôi lại có thể nhìn thấy một màu trời êm dịu màu xanh và bồng bềnh những đám mây trắng bạc một cách rõ ràng. Mắt tôi lại phải nhấp nháy theo phản xạ và tôi rên ư ử, cố tống khứ cảm giác choáng váng ra khỏi hệ thần kinh.


Joey đỡ tôi ngồi dậy và bảo tôi thở thật sâu, tôi làm theo không do dự; rơi từ độ cao50m khiến tôi tự động tin vào bất cứ ai có mặt bên tôi lúc này, dù cho tôi có biết họ hay không. Nhắm mắt lại, tôi cứ hít và thở, hít và thở thật sâu và đều. Không khí trong lành, nhưng vẫn có gì đó không ổn ở đây. Và tôi chỉ là không thể nhận định được đó là gì.


“Cánh bạn bị thương rồi” cô thốt lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi giật mình, và đột nhiên nhận ra tay phải tôi không còn cảm giác. Tôi ngoáy cổ nhìn vào vết thương; mũi tên vẫn còn cắm ngay đó nhưng tôi chẳng xí đau đớn. Tôi thậm chí còn không cảm nhận được đôi cánh đang ở trên lưng mình; như thể nó không tồn tại vậy. Đôi cánh buông thỏng, nằm rạp trên mặt đất.


“Nó…hoàn toàn tê liệt,” tôi nói, một chút hoang man.


“Tê liệt?” Joey hỏi. “À, mình hiểu bạn đang nói gì rồi. Cảm giác như là khi mình ngồi lâu thật lâu rồi đứng dậy thì chân mình sẽ như là…đã chết” Cô đưa những ngón tay lướt nhẹ trên bộ lông và rút mũi tên ra. Nó chẳng làm tôi đau đớn nhưng suy nghĩ có một mũi tên găm vào cánh làm tôi rùng mình.


“Um, có dấu vết gì từ mũi tên đó không?”


Cô bạn gật đầu. "Có, những người sử dụng những thứ vũ khí như thế này thường là tay lão luyện. À, sự thật là những người sử dụng những thứ này rất rất là sành sỏi và điệu nghệ đấy,” cô suy đoán. “Nhưng mà bạn biết không, nếu bạn đang bị bám đuổi thì thứ này đã bị tẩm độc dược hay thứ gì đó tương tự”.


“Độc dược ư?” tôi hỏi, và tim tôi lỡ một nhịp.


“Hay là thứ gì đó tương tự,” cô nhắc lại. “Vì bạn không còn cảm giác được nên thứ này có thể là một chất gây mê nhẹ.”


Tôi cau mày. Tại sao người đó lại bắn tôi bằng thứ đó? Ai là người đang đuổi theo tôi? Một cơn gió khác thổi qua khu vườn. Tôi lạnh cứng lại; không khí phản phất mùi của nguy hiểm quanh đây. Theo bản năng, tôi đè Joey xuống đất, lờ đi tiếng hét của cô “A, sekuhara?”


Tôi sải cánh trái che chắn Joey và chính mình. Vừa lúc tôi làm vậy, một cơn mưa xối xả những mũi tên, mũi lao đổ xuống ngay trên chúng tôi. Hầu hết bọn chúng bay trượt; một mũi tên đã xém thành công trong việc truy sát tôi, nó bay sượt qua mặt tôi, cắm phập xuống mặt đất ngay sát cổ Joey. Tôi kinh ngạc vì vết thương cứa qua trên mặt mình lập tức khô miệng ngay.


Có rất nhiều cá thể mặc áo choàng nâu trùm đầu hạ cánh xuống xung quanh chúng tôi. Sao họ lại cao lớn đến thế cơ chứ? Joey đã rời đi trong im lặng một cách kì quặc. Tôi bây giờ còn một mình, nhìn lên vào những kẻ lạ mặt kia.


Người đứng gần tôi nhất lên tiếng đầu tiên. “Có vẻ như tụi ta đã tìm thấy mày rồi, chú chim bé nhỏ”. Cái áo trùm đầu che kín khuôn mặt của lão, ngoại trừ còn điệu cười toan hoác của lão.

Tôi có một cảm giác là một lúc nào đó tôi đã biết lý do bọn chúng truy đuổi tôi, nhưng ngay lúc này, ký ức trong tôi đông cứng. “Các người…các người là ai?” giọng tôi run rẩy.


“Điều đó không còn là vấn đề một khi mày đã chết” lão cười cay nghiệt, những lời nói thô thiển của lão tiếp tục như xé rách màng nhĩ của tôi. Lão ra lệnh cho đám người còn lại sau lão mà không cần xoay người lại. “Bắt lấy thằng khốn đó”


Tôi thậm chí còn không kịp chớp mắt thì bọn chúng đã bao vây lấy tôi. Chúng tóm lấy tay tôi, cánh tôi và kẹp chặt, và một tên bóp cổ tôi làm tôi ngột. Tôi nghĩ Joey đang cố gắng chống đối bằng cách bắn thứ gì đó vào bọn chúng nhưng âm thanh xung quanh vẫn không có vẻ gì là đang có gì náo động xảy ra. Tay cầm đầu bắt đầu nói với tôi “Một khi bọn tau đã bắt được mày thì không còn ai phải sống trong lo âu về lũ phù thủy khốn kiếp bọn mày và mớ phép thuật của mày nữa”. Lão nói vô cùng hài lòng.


Đúng rồi, bọn chúng là lũ thợ săn mà Karasu đã kể cho tôi. Chúng đã giết rất nhiều người- ba mẹ tôi, Karasu và có lẽ còn rất nhiều người nữa- chỉ vì bọn chúng sợ phù thủy chúng tôi.


Karasu đã cho tôi sức mạnh của cậu để tôi bảo vệ sự sống của đồng loại còn lại của chúng tôi. Tôi không thể dê dàng để mình mất mạng được. Nhưng nói thì dễ mà làm mới khó. Tôi chống đối lại những kẻ đang giữ lấy tôi, nhưng sức mạnh thể chất chưa bao giờ là thế mạnh của tôi.

“Từ bỏ đi tên khốn. Mày đã thua và mày gần đi chầu trời rồi.”


Họ đã giết ba mẹ tôi, Karasu và vô số những người khác …


Cứu với, tôi thầm nghĩ. Gì cũng được, bất cứ thế nào…


Như thể đáp lại lời kêu cứu của tôi, một cơn gió to thổi tung bụi trên mặt đất lên và kịch liệt tấn công những tay thợ săn xung quanh tôi. Tôi cười nhạo trong khi những chiếc áo choàng của chúng bay phần phật. Cơn gió là đồng minh của tôi, có lẽ là nó đã về phe tôi từ khi nó biết vâng lời tôi trong khu rừng. Tôi cảm nhận một cơn sóng sức mạnh dấy lên trong tôi; và ngay giây phút đó, tôi mạnh mẽ hẳn lên.


Một làn sóng băng giá tràn tới khắp cơ thể tôi, cơn gió vẫn ở đó không bị ảnh hưởng gì. Có vẻ như thứ gì đó đang hình thành trên mặt tôi và phía trước mắt tôi, mọi thứ nhuốm màu xanh da trời…Một chiếc mặt nạ? Tay tôi được bao bọc bởi một cơn gió mạnh mẽ mãnh liệt; trong góc nhìn của tôi, tôi thấy bàn tay tôi được bọc bằng một đôi găng tay màu đen tuyền. Rồi tôi lại nhận thức được rằng trang phục của tôi đã được thay thế hoàn toàn; tôi bây giờ hoàn toàn một màu đen. Có lẽ đó là những gì tôi có cùng với sức mạnh vừa được tăng thêm vừa rồi.

Set me free - [chap1 - part2/2] - [C.R]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 1 part 1 by [C.R]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"

Link chap 1- part 1: http://www.facebook.com/note.php?note_id=242862952420788


~o0o~



“Với khả năng của chúng mình, nhiều phù thủy, như mình đây, có thể đội lốt con vật,” cậu giải thích.


Tôi gật gù ngẫm nghĩ. “Nhưng nếu cả hai chúng mình đều là phù thủy, thì tại sao mình lại không có phếp thuật?”.


Đó là một thứ mà bạn đã mang trong mình từ lúc sinh ra, nhưng bạn phải tự mình tìm thấy nó trong chính bạn, và bạn cần phải học cách điều khiển nó”


Việc tôi mù tịt về phép thuật chỉ có thể có một nguyên nhân duy nhất: trải qua cuộc sống ở trại trẻ mồ côi, tôi không được cơ hội để khám phá hay học cách làm chủ chính phép thuật của mình. Rồi một ý nghĩ chợt nãy ra trong tôi.


“Karasu…nếu chúng mình có nguồn gốc từ một nhóm phù thủy…vậy bạn có biết ba mẹ mình không?”


Sau một khoảng ngập ngừng, cậu trả lời. “Mình biết. Mình biết họ rất rõ. Đó là lý do mình nhận ra bạn. Bạn trông giống hệt mẹ bạn, nhưng nhìn vào bạn vẫn thấy dáng dấp của cha bạn nữa.” giọng cậu kéo dài đầy ngẫm nghĩ.


Giờ tôi đã có một nguồn thông tin lớn rồi. “Chuyện gì đã xảy ra với ba mẹ mình?”


Giọng cậu trở nên trầm lắng. “Mẹ bạn chết lúc sinh bạn. Cha bạn lúc đó đang chiến đấu chống lại đám thợ săn đang truy lùng họ. Ông thậm chí còn chưa được nhìn thấy bạn, bởi vì…họ đã bắt ông.”


Tôi không thể ngăn mình há hốc, ngớ mặt ra trong choáng váng. Trước giờ tôi cứ giả định rằng ba mẹ tôi đã chết hoặc mất tích, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tôi được biết sự thật như thế này. Chết trong lúc sinh tôi, điều đó có thể lắm, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình đã gây ra một cái chết trong đời. Ý nghĩ đó khiến tôi choáng váng kinh khủng.


Cậu tiếp tục nói nhẹ nhàng. “Khi đó mình đã bế bạn đi khỏi nên bạn không gặp rắc rối với bọn thợ săn. Mình đã định tự tay mình chăm sóc cho bạn, nhưng bạn tốt hơn hết là phải tránh xa hoàn toàn những chuyện như vậy, vậy nên mình đã mang bạn đến đó.” Cậu giương cánh hướng về phía trại trẻ mồ côi của tôi rồi lại co rúm lại đau đớn.


Tôi im lặng một hồi. “Có lẽ một ngày nào đó mình sẽ gặp lại ba mẹ mình” cuối cùng tôi cũng mở miệng nói.


“Mình chắc chắn là chúng mình sẽ gặp lại họ”


“Ba mẹ mình tên gì?” Tôi hỏi, vì tò mò.


Vì lý do gì đó, cậu ngập ngừng một hồi trước khi trả lời tôi. “Kurogi… Yotaka, và Suzume."


“Và tên cậu lúc trước là?”


"Karasu."


Tôi mỉm cười khi nghe cậu đáp lại. Mặt dù cậu thực ra là con người nhưng cái tên cũng rất hợp với bộ dạng của cậu bây giờ. Tôi để ý thấy ba mẹ tôi và Karasu đều được đặt tên theo tên của những loài chim! Vậy những phù thủy như chúng tôi đều được đăt tên theo loài chim sao? Vậy có nghĩa là tôi cũng được đặt tên theo tên của loài chim? “Karasu-san…Mình đã bao giờ được đặt tên chưa?”


Cậu đáp chậm rãi và sâu sắc. “Mình đã nói rồi đó, tên họ của bạn là Kurogi, ba mẹ bạn lúc trước không có cơ hội để đặt tên cho bạn, và cho đến khi mình chú ý đến điều đó thì mình nhận ra là chưa có ai đặt tên cho bạn cả.” Cậu ngừng nói. “Đợi đã, ý bạn là bạn đã trải qua 13 tuổi đời mà không có một cái tên sao?”


Tôi cúi nhìn xuống đất. “Mình biết, nhưng mình chưa thật sự… tìm thấy một cái tên mà mình thích. Mình nghĩ là mình sẽ tiếp tục tìm kiếm một cái tên hợp với mình.”

Im lặng một vài phút. Rồi Karasu bắt đầu thơ gấp và cố di chuyển đôi cánh của cậu.


“Cẩn thận,”. Lại một chút tò mò nữa, tôi hỏi, “Làm sao bạn lại bị thương?”


Giọng nói Karasu trở nên căm phẫn. “Không lâu về trước, lũ thợ săn lại đuổi theo bọn mình.

Mình biết chỉ còn một vài phù thủy như tụi mình là còn sống sót. Một cách nào đó, thế lực chống lại chúng ta đang mạnh lên, và so với chúng thì phép thuật của chúng ta đang suy yếu dần. Mình đã biến thành thế này để trốn thoát, nhưng một trong số chúng đã bắn một mũi tên trúng gần bên cánh mình.”


“Ôi”. Tôi lại vô ý động mạnh vào những chiếc lông của cậu. “Việc chữa trị cho cậu sẽ dễ dàng hơn nếu cậu ở hình dạng là con người chứ?”


“Hình dạng nhỏ bé hơn sẽ làm tiêu tốn ít năng lượng hơn, mà mình thì hầu như chẳng còn mấy tí sức lực.” Chỉ một lúc tôi đã nhân thấy giọng nói của cậu lạc dần, lặng đi. “Sự thật là mình không còn đủ sức để sống nữa rồi. Sẽ sớm thôi và mình sẽ nằm xuống bình yên mãi mãi.”


Những lời đó làm tôi kinh hãi, nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là cậu ấy chẳng sợ cái chết chút nào. Không những vậy, cậu còn có vẻ đang mong đợi vào đón chào nó ấy. Ôi! Sau tất cả những gì cậu đã trãi qua trong cuộc đời cậu, có lẽ đó là điều cậu khao khát nhất. Nhưng tôi lại không muốn bị bỏ rơi lại một mình một lần nữa. Có ai biết tôi đã đợi bao lâu rồi cho đến khi có người quan tâm đến tôi? Và mặc dù tôi chỉ vừa quen Karasu có 10 phút, những gì cậu ấy cho tôi còn nhiều hơn tất cả những những gì tôi nhận được trong khoảng 13 năm đời mình. Tôi mang ơn cậu.


“Karasu…mình muốn giúp bạn.”


Cậu nhìn vào tôi. “Vậy hãy hứa với mình cậu sẽ cứu những phù thủy còn lại.”


Tôi gật đầu. “Được, nhưng bằng cách nào? Mình chưa bao giờ được dạy dùng phép thuật.”


“Mình sẽ giúp bạn nhận ra phép thuật tiềm ẩn. Cậu đưa mình vào sâu trong rừng kẻo lại bị phát hiện”


Tôi đứng lên và cẩn thận bế Karasu đi sâu vào rừng. Không gian tối dần, tối dần và đến khi tôi cảm thấy nhìn mọi thứ xung quanh thật khó khăn, cậu ấy bảo tôi không có gì phải sợ. Tôi vẫn cảm thấy một chút lo lắng. Bóng tối dường như đã bao trùm hoàn toàn mọi thứ, và có cảm giác như những cành cây đang khép lại vây kín chúng tôi. Bóng tối nhảy múa xung quanh tôi, thì thầm những lời đe dọa khiến tôi đến ngột thở. Tôi nghẹn nói “Thế này đã đủ xa chưa?”


Cậu dường như cảm thấy sự căng thẳng của tôi. “Bắt đầu nào. Dang cánh tay phải của bạn ra.” Tôi làm theo, vươn cánh tay đang bế cậu ra ngoài.


Cậu bắt đầu nói bằng một thư tiếng cổ. Đột nhiên những tia sáng rực rỡ màu xanh xuất hiện, bao quanh lấy thân cậu và phủ lấy cánh tay tôi. Tôi ngần ngại, không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây, nhưng rồi tôi cảm giác dễ chịu, một làn hơi nóng dịu dàng mơn man lướt qua cơ thể tôi. Ánh sáng càng thêm rực rỡ, sáng lóa mắt tôi và tôi nhắm nghiền mắt lại. Tôi cảm thấy một bàn tay rất gần bàn tay tôi nhưng không thể mở mắt nổi để nhìn.


Rồi tôi lại cảm thấy trọng lượng cơ thể mình được trả lại và mọi thứ trở thành một màu đen

thăm thẳm lúc tôi ngã xuống mặt đất.


**********************


Tôi tỉnh dậy và nhìn mọi thứ xung quanh, hoàn toàn mất phương hướng. Cảm giác cơ thể tôi nhẹ lạ thường, và tôi không hề thấy đói. Chuyện gì đã xảy ra? Tôi đã đi lang thang vào rừng rồi bị lạc à? Chẳng có một ai ở đây. Tôi hoàn toàn cô độc. Có lẽ là toi đã tản bộ vào đây, ngủ quên và mơ mộng. Nhưng giấc mơ lại rất thật.


Một cơn gió mạnh băng giá thổi qua chỗ tôi đang ngồi. Tôi run lên và ước gì tôi có thứ gì đó để giữ ấm. Ngay khi ý nghĩ đó lướt qua đầu tôi, một thứ gì đó to rộng, ấm áp và mềm mại từ đằng sau ôm gọn lấy tôi. Tôi hoang man một hồi rồi nhận ra nó giống như lông vũ. Tôi nhìn vào nó; nó là một cái cánh màu đen tuyền, hoàn toàn giống cánh quạ, nhưng to hơn nhiều. Nó…đủ rộng để phù hợp làm cánh-của-tôi. Tôi điếng người nhận ra nó đã là của tôi. Nó được gắn vào lưng tôi, ngay gần bên vai. Tôi dang chúng ra, cố tập làm quen với chúng. Tôi có cánh. Karasu đã làm điều này cho tôi sao?


Một cơn gió mạnh nữa thổi qua những rặng cây. “Trời đã đủ lạnh rồi, để tôi yên nào”, tôi lẩm bẩm. Tôi kinh ngạc, gió dừng lại và bay ngược trở về nơi nó đến. Tôi có thể điều khiển được gió sao? Karasu cho tôi năng lực làm điều đó sao?


Cậu ấy đâu rồi? Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn cậu về tất cả những gì cậu đã làm cho tôi.


Thở dài đánh trượt, tôi đi theo lối mòn nhỏ qua những rặng cây um tùm, nhận thức được rằng

tôi sẽ không thể quay về trại trẻ với hình hài như thế này được nữa. Rồi họ lại đối xử với tôi ngang tàng hơn thôi. Mày quay về với đôi cánh mà vẫn là một đứa vô danh sao? Một cái tên cũng không có! Đó, rồi họ sẽ nói những lời tựa như vậy đó.


Sau nữa tiếng đồng hồ lang thang qua những tán cây, tôi vượt qua khi rừng âm u và bước ra dưới bầu trời nắng nhẹ hiền hòa. Một cánh đồng cỏ rộng trãi dài phía trước tôi. Tôi chưa bao giờ thấy khoảng không gian nào vô tận đến thế này, không thấy đâu là ranh giới nữa. Tôi hơi sợ một chút về việc từ đây tôi sẽ đi đây đi đó một thân một mình, nhưng tôi biết tôi không còn lối quay lại. Điều duy nhất tôi có thể làm là tiếp tục bước về phía trước. Tôi dang rộng đôi cánh của mình và bay vào bầu trời.


Một cảm giác tự do mới mẻ, một cuộc phiêu lưu đang đợi tôi phía trước.