Author: Vernelley at Fictionpress.com
Rated: T
Length: 10 chapters
Status: On going (finished in English)
Gerne: Adventure/Fantasy
Translated by FS Team - chap 4 part 1 by [B.P]
Permission: updating
Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"
~o0o~
4. Recovery
Bị một cô bạn mới quen chưa đầy một tiếng hộc tốc kéo xền xệt tới bác sĩ không hẳn nằm trong top mười kinh nghiệm trong quãng đời ngoài-trại-mồ-côi của tôi. Trái lại, tôi cũng chưa hẳn là có nhiều trải nghiệm hay ho lắm; tôi đã mọc cánh, hấp thụ quyền năng của Khí, đi lang thang một mình suốt một ngày rưỡi, và suýt bị giết bởi một đám thợ săn. Hy vọng mấy tên đó không lùng bắt tôi nữa; Joey đã đặt một ít chất nổ trong vườn để có thể tiêu diệt hết mọi thứ mà vẫn không làm tổn hại đến cảnh vật tự nhiên. Cho đến giờ, việc tốt đẹp duy nhất từng xảy đến với tôi chính là gặp được cô bạn.
Trong khi bị lôi đi với tốc độ chóng mặt, tôi giải thích rõ ràng với cô bạn những gì đang diễn ra; hay ít nhất là, những gì tôi biết. Giờ thì cô ấy đã biết tôi là trẻ mồ côi, và tôi cũng thuật lại với cô nàng toàn bộ những gì Karasu đã nói về cha mẹ tôi và cái chết của họ. Tôi cũng đề cập đến việc Karasu đang hấp hối lúc biến tôi thành một phù thủy, hay là cái gì đó gần gần như thế. Cô nàng có vẻ thương cảm cho tôi vì tôi thiếu mất gia đình, nhưng mặt khác trông lại rất bình tĩnh trước tất cả mọi chuyện. Cũng không có gì khiến tôi bất ngờ nữa. Dường như cô bạn luôn sẵn sàng chấp nhận mọi điều tôi nói ra.
Chúng tôi tiến gần đến một dãy nhà cao tầng màu bạc, có vẻ là được dựng phần lớn bằng bê tông cốt thép. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi không thích vụ này chút nào. "Ừm, mình có ý này hay hơn nè, sao chúng ta khô–"
"Đến một cái bệnh viện bình thường há?" cô bạn ngắt lời mà không thèm quay lại ngó tôi một cái. Nghe giống như đang châm chọc tôi vậy. Tôi ngậm miệng lại. "Yên tâm đi, chú ấy là người rất dễ mến."
Chúng tôi băng qua một cái biển đề JET LABS với các chữ cái vẽ thành hình một hình biểu trưng. Nỗi băn khoăn trong lòng tôi lại bốc lên. “Phòng thí nghiệm? Nhưng mình tưởng–"
"Yên nào," Joey lặp lại, "đây là nơi mình làm việc, chú ấy là một trong những đồng nghiệp của mình." Phớt lờ sự phản kháng mạnh mẽ tăng nhanh của tôi, cô ấy đẩy tôi vào một buồng thang máy. Cô bạn nhấn vài số trên một bàn phím nhỏ và cho duyệt mật mã.
Tôi không thể ngăn bản thân đừng hỏi. "Bạn có chắc là cái thứ này không sắp sửa hỏng không thế?"
"Chưa đâu, nhưng nếu có hỏng thật thì cũng có người tới sửa. Trong phim lúc nào chả thế," cô bạn bình tĩnh đáp lời, theo dõi con số chỉ tầng hạ xuống dưới mặt đất.
Với độ hoành tráng của tòa nhà thì đáng lẽ họ ít ra phải làm một cái thang máy rộng hơn chứ.
"Mình không thích không gian hẹp," tôi khẩn khoản.
"Thư giãn nào. Mà bên cạnh đó, bạn cũng đâu to lớn gì."
Tôi quắc mắt nhìn cô nàng. "Bạn chưa có cao hơn mình đến thế đâu."
Cô nàng cười điệu. "Vẫn là cao hơn." Cánh cửa mở và Joey đẩy tôi ra ngoài. Tôi nhìn chòng chọc khắp khoảng không gian ngập ánh sáng, nuốt khan.
"Um, bọn mình ở bao xa dưới mặt đất? Mình… mắc chứng sợ không gian kín, hình như mình
nhắc đến rồi," Tôi lại bắt đầu thì thầm trong lo lắng.
"Đủ xa để cần tới tận từng này ánh sáng nhân tạo," cô nàng cười thầm, lôi tôi lần theo hành
lang. Tôi đi theo cô bạn đến lúc chúng tôi dừng trước một cánh cửa thép đã khóa. Cô bạn lại nhập số vào bàn phím và đợi máy quét xử lý mật mã của mình. Một giây sau, cánh cửa trượt mở ra. Tôi rùng mình làn nữa trước khi theo cô nàng vào trong.
Một giọng nam vang lên. "Joey? Giờ ăn trưa ngắn nhất trong lịch sử của con đấy."
Bất ngờ, cô bạn ném khẩu súng của mình về phía người đó. Ông ta bắt được nó bằng một tay mà không cần nhìn. "Lần tới nhớ đưa con một khẩu súng lớn hơn và nhiều đạn hơn! Ờ, con còn cần pin chạy lâu hơn nữa."
Người đàn ông đặt khẩu súng lên bàn rồi bước về phía chúng tôi. Ông ấy là người phương Đông; ông cũng có đôi mắt và mái tóc đen huyền như Joey và tôi. Ông đeo cặp kính hơi lệch và mặc một cái áo khoác trắng, loại hay dùng trong phòng thí nghiệm, có in dòng chữ JET LABS ở trước.
"Từ từ nào, Joey. Ngày mai là có pin mới sẵn sàng cho con. Ta biết cái con dùng lần trước cạn nhanh lắm, nên ta sẽ điều chỉnh một chút ở cái mới này. Chỉ là đừng có chơi tới tận hai giờ sáng nữa," ông nói với một nụ cười nhẹ.
"Được ạ," cô bạn càu nhàu. "Nhưng mà con phải chơi lại tận ba lần vì dữ liệu trong game không được lưu lại. Mà sao chú thiết kế màn thứ năm khó thế? Con bấm muốn mòn hết mấy cái nút. Vâng, và chú nhớ chế cái súng mới bự bự chút đó," cô nàng nhắc lại.
Người đàn ông lớn hơn thở dài rồi cầm lên một tờ giấy đầy những con số, biểu đồ về bàn tay người và một số mẫu thiết kế vũ khí. "Cái này trước đây chúng ta có nói qua rồi, Joey. Đây là số đo bàn tay con, chúng định đoạt kích cỡ vũ khí phù hợp nhất cho con."
Joey dò xét lại bàn tay trong một lúc. "Không công bằng!" cô nàng than thở. "Người nào có tay to hơn thì được dùng vũ khí lớn hơn con."
Chú ấy lại thở dài. "Ta đã cho con đạn lửa mạnh hơn để bù lại rồi. Nhân tiện, ta hy vọng con chưa thử dùng mấy viên đạn mới đó."
Cô nàng gãi má đầy tội lỗi. "Đạn mới? Ờ, mấy viên màu đỏ đó hả chú? Um…"
"Ta cần kiểm tra lại, ta không nghĩ là chúng sẽ làm được những gì cần làm." Joey và tôi đông
cứng tại chỗ. "Ờ, mà ta cũng không nghĩ là ta đã hoàn thành quả bom sinh học đó nữa," chú ấy tiếp tục, không để ý tình trạng căng thẳng "leo thang".
Chú nhìn cô nàng. "Ta còn một món đồ nữa cho con thử nghiệm, nhưng ta cần con đưa lại mấy món kia trước đã để còn sửa."
Joey nói với cổ họng khô khốc. "Dạ, có một vài vấn đề…"
Chú nhún vai. "Miễn là con đã thử mấy viên đạn ở dãy nhà dưới kia, thì không cần lo lắng. Còn quả bom thì sao? Ta đã bảo đừng có thử trước bữa trưa mà."
Mấy giọt mồ hôi rịn ra đầy tráng Joey. "Um… dạ…" Cô nàng cựa quậy không thoải mái.
"Con đã không thực nghiệm quả bom trong giờ ăn trưa chớ, phải không?" Chú ấy quay lại, đối diện với cô nàng. Trông chú không có vẻ tức giận, chỉ là hơi cam chịu. "Còn mấy viên đạn? Con không có thử chúng dưới nhà, đúng chứ?"
Joey ngắc ngứ đầy hối lỗi. "Dạ… không? Nhưng mà, đâu phải tại con đâu chú! Tình thế khẩn cấp mà!"
Cô nàng vốn không cần biện bạch gì; ngay khoảnh khắc đó, cảm giác cháy bỏng lại cuộn lên chạy dọc cánh tôi. Một tiếng kêu bất ngờ vì cơn đau đột ngột thoát ra khỏi môi tôi. Cả hai đều nhìn lại.
"Raven! Còn đau hả? Bạn không có nói gì cả, nên mình tưởng…" giọng cô bạn nhỏ dần khi giúp tôi ngồi xuống ghế.
"Lúc nãy hết rồi, nhưng hình như bây giờ lại nữa," tôi thì thầm, cau mày khi gắng sức di chuyển đôi cánh và nhận lại một trận đau nhức nhối khác.
Người đàn ông lặng lẽ xuất hiện bên cạnh tôi. Chíu xíu nữa tôi đã nhảy dựng lên rồi. "Chuyện gì thế?"
Tôi có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi trượt xuống trên mặt mình. "Um… cháu…" tôi lo lắng lắp bắp.
"Được rồi, cháu rõ ràng là đang chảy máu," chú tuyên bố, làm điệu bộ về phía vết máu trên áo tôi. "Ta sẽ sát trùng cho cháu." Chú dẫn tôi sang phòng khác, trông giống như văn phòng bác sĩ, rồi chỉ vào chiếc giường trong khi tự mình đi tìm một vài dụng cụ sơ cứu. Tôi ngồi xuống, không nói gì cả. Dù sao thì chú ấy cũng sẽ tìm ra sớm thôi.