-->

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Set me free - [chap1 - part1] - [SiT]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: Finished

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 1 part 1 by [SiT]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"


1. Freedom Dreamer


Tôi đã từng mong sẽ chẳng bao giờ mình tỉnh giấc.


Tiết trời buổi sáng sớm bị pha lẫn bởi tiếng ồn luyên thuyên từ đâu vọng lại. Càu nhàu trong lúc đang ngái ngủ, tôi giật mạnh tấm chăn mỏng trùm qua đầu, tránh tiếng o o xung quanh. Tôi biết là chuyện gì sẽ xảy ra mà, ngày nào nó chả như vậy chứ. Thật tình là tôi không thích, nhưng mà bản thân cũng chả làm được gì cả. Ngoác miệng ngáp một cái rõ to dưới tấm chăn trắng tinh dày sụ, tôi cố đi vào giấc ngủ, vì tôi biết điều đó chẳng có ích lợi gì cho tôi. Thỉnh thoảng trở mình cựa quậy, họ biết tôi bị đánh thức, là chỉ có thể dẫn tới một điều tất yếu.

Tiếng cười giòn tan hòa vào không khí, bị chặn lại bởi những tấm chăn dày. Những bàn tay khô ráp tóm lấy tôi và ánh sáng tỏa khắp người tôi. Như một phản xạ tự nhiên, tôi giằng co, vùng vẫy, bị trói chặt bởi tấm những tấm mền, nhưng mọi sự chống cự đều trở nên vô ích. Và một giọt nước rơi từ chiếc giường ngủ xuống nền nhà lát gạch vuông vức. Chiếc mền được nới lỏng để đảm bảo sự an toàn nếu ngã. Vai phải của tôi đau đến run lên khi va phải mặt sàn cứng như đá. Những giọt nước mắt như chực trào khi cơn đau vẫn ập đến từng cơn trên đôi vai tôi. Đôi lúc họ quyết định vứt tôi khỏi giường khi tôi đang còn ngủ, và tôi sẽ tỉnh giấc trên sàn nhà lo âu sợ hãi, nhưng ít ra thì tôi đã không phải cảm nhận được cơn đau khi tôi đang say ngủ.

Cảm thấy toàn bộ cơ thể mình được nâng lên và sự ngượng ngập dồn đến, tôi đã định hình khá rõ điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Chắc chắn là, rồi tôi sẽ bị ném phịch xuống chiếc giường bên cạnh đây. Tôi lắc đầu thật mạnh, và lưng tôi nhói đau khi va phải mép giường bằng thép. Có vẻ sẽ có nhiều vết bầm tím hơn khi thức dậy vào ngày mai. Tôi nhoài người lết xuống sàn, cố để giải phóng chính mình ra khỏi tấm chăn. Rõ ràng là những người khác thích vui vẻ với tôi nhiều hơn trước bữa sáng ngày hôm nay; một trong số họ ghìm chặt tôi xuống mặt sàn đầy tuyết, trong khi một người trùm chiếc chăn qua đầu tôi. Tôi không thể nghe hay thấy gì cả, và một thứ gì đó bị nhét vào miệng và mũi tôi. Và tôi đã không thể cảm nhận rằng mình đang thở.

Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực khi tôi cố kháng cự để thoát ra khỏi sự kìm hãm của bọn họ. Nhưng họ đều to lớn và khỏe hơn tôi nhiều; với cơ thể yếu ớt như tôi, bằng tất cả những sức lực ít ỏi tôi quy tụ được, tất cả tôi có thể làm là vùng vẫy loạn xạ dưới những cánh tay thô bạo của bọn họ.


Tôi không thể thấy gì cả. Cũng chẳng thể nghe gì cả. Tôi cảm thấy rất ngạt thở. Tôi sẽ chết.


Khoảng ba mươi giây sau, họ để tôi đi ăn sáng. Tôi giật mạnh chiếc chăn trùm kín đầu, thở hổn hển ngay khi cổ họng thông suốt. Một luồng không khí xộc vào phổi rực cả lồng ngực, nhưng chí ít thì tôi cũng đã có thể thở. Cả cơ thể dường như run lên bần bật, tôi khuỵu xuống sàn, tiếp tục thở dốc.


Theo phản xạ, tôi bỏ bữa ăn sáng để tránh mặt mọi người. Ngay lập tức sau khi thay bộ pyjama và xỏ đại đôi giày thể thao, tôi bước ra ngoài hưởng tiết trời đông buổi sớm dưới những bức từng của toà nhà. Đi được khoảng năm phút, tôi bắt gặp một khu rừng gần đó. Ổn định dưới một cây thông lớn, tôi ngả mình dựa vào thân cây và cất tiếng thở dài, vô thức nhìn hơi thở hóa thành hơi ẩm trắng xóa. Tôi không chắc vì sao, nhưng mọi người dường như không thích tôi lắm. Tôi cũng đâu khác họ bao nhiêu; chúng tôi đều có chung mái tóc màu sẫm, cùng màu mắt nâu, cùng làn da nhợt nhạt. Tôi chẳng muốn quan tâm nhiều đến điều đó, có lẽ mọi chuyện đã như vậy, vì thậm chí tôi còn không có cả một cái tên.


Tuổi ấu thơ, tôi sống trong trại trẻ mồ côi, và ở đó tôi cảm nhận chí ít thì mình vẫn có chỗ nương thân. Các Mẹ kể lại rằng, mười ba năm trước, tôi bị bỏ rơi trên bậc thềm nhà. Không ai biết gia đình tôi đã xảy ra chuyện gì; chỉ đơn giản vào ngày đó, tôi xuất hiện trước thềm nhà. Tôi sống như vậy, trải qua mười ba năm không biết thực sự mình là ai, thuộc về nơi đâu, và điều đó không khỏi làm tôi bồn chồn khó chịu. Tôi không biết liệu việc không-có-tên có phải là nguồn gốc của quá nhiều sự khinh miệt về tôi hay không, nhưng nếu đúng là vậy, thì tại sao chứ? Đó chẳng phải lỗi của tôi khi không ai kể cho tôi bất cứ thứ gì về bản thân mình. Mọi người thêu dệt một câu chuyện bi thương về nguồn gốc của tôi, và tất cả những gì tôi muốn và chạy thật xa, trốn tránh tất cả. Nhưng điểm đến dường như vô định, không có nơi nào tôi có thể đến. Và cho dù họ có vô sỉ với tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể chịu đựng được cảm giác cô độc khi không có ai bên cạnh. Có những điều mà chính tôi cũng không thể lý giải về bản thân mình; chẳng hiểu tại sao tôi dường như hoàn toàn phụ thuộc vào sự hiện điện của những người xung quanh, bất kể họ là ai.


Làn gió nhẹ khô khốc thốc vào mặt tôi. Bất giác run lên, ngước mắt nhìn khung trời đông xám xịt, dường như có thể nhìn được đường chân trời từ những rặng cây. Có vẻ như sắp mưa, hoặc có thể có tuyết. Mặc dù đoán trước là sẽ có tuyết, toàn bộ cơ quan miễn dịch của tôi quả thật rất tệ, và tôi biết tôi sẽ bị cảm bất cứ lúc nào. Chẳng muốn gây thêm phiền phức cho các Mẹ, nên tốt nhất là tôi nên vào trong để tránh tuyết. Ngay khi tôi đứng dậy, bên tai xuất hiện một tiếng động lạ.


Tôi thậm chí còn không kịp nhìn lên khi một thì gì va vào cổ họng tôi, Tôi thở hổn hển khi lảo đảo bước lùi lại. Đảo mắt nhìn xuống xem vật gì đã va phải tôi, tôi lướt thấy vô số sợi lông. Là một con quạ. Tôi vốn yêu chim, vì vậy không do dự, tôi quỳ xuống, nâng chú chim nhẹ nhàng trong bàn tay. Chú chim khá lớn nhưng không nặng lắm. Chú chim khẽ kêu lên một tiếng, tôi tỉ mẩn ngồi xuống, tránh làm đau nó. Nhanh chóng, tôi ngồi đó, nhẹ nhàng vuốt ve bộ cánh mềm. Và khi buông tay ra khỏi đôi cánh, chợt nhận ra những ngón tay đã vị vấy máu.

Tôi khẽ rít lên: “Bạn bị thương rồi!”


Chú quạ khẽ phát ra âm thanh tựa như tiếng rên khẽ của con người. Chú cố nhấc đôi cánh nhưng chỉ vô vọng. Đột nhiên tôi cảm giác mình thật vô dụng, chẳng có cách nào chăm sóc chú quạ.


Rồi đột nhiên, chú quạ cất tiếng nói. “Là bạn…” Âm thanh vang lên nhẹ nhõm.


“Tớ ư?” Tôi bối rối hỏi. “Tôi sao?”


Chú chim cố dịch chuyển đôi cánh một lần nữa và lại cất tiếng rên khe khẽ. “Bạn thực sự giống cô ấy.” chú chim nhỏ thì thầm. Có vẻ nó không nhận ra rằng tôi đang lắng nghe.


Lắc đầu thật mạnh. Tôi có thể nghe nó nói, nhưng làm sao mà một chú chim có thể biết nói được chứ? Có thể là tôi đã ngủ gật dưới gốc cây và tất cả chỉ là một giấc mơ. Nói chuyện với chim có vẻ là thứ ngớ ngẩn nhất mà tôi mơ. Tôi đặt nó trên thảm cỏ một lúc, trong khi cởi bỏ lớp áo khoác mỏng của mình. Tôi sẽ cóng, nhưng chắc sẽ không đến nỗi chết đâu. Từ lượng máu rỉ ra chảy đến ngón tay, tôi có thể nói rằng chú chim không còn nhiều cơ hội sống. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn phải cố. Đặt chiếc áo khoác lên váy, tôi cẩn trọng nâng chú chim nhỏ dậy, quấn quanh người nó những mảnh vải.


“Mình bị điên rồi sao?” Tôi tự vấn chính mình.


“Không đâu.”, chú chim nhỏ đáp lời.


Tôi thở dài trong vô vọng. “Bạn là một con quạ biết nói. Tớ điên mất rồi.”


“Tớ cũng là người, như cậu vậy. Thực ra, chúng ta giống nhau nhiều hơn những gì cậu nhận ra đấy.” Cậu dường như hối tiếc đã nói ra điều đó, nên sau đó cậu im bặt.


Vậy ra rõ ràng là tôi giống một con quạ tự-cho-mình là người. Thật là quái đản. “Ý cậu là sao?”


Bây giờ cậu đã cẩn trọng trong việc lựa chọn từ ngữ hơn. “À ừm, chúng ta đúng là thuộc nhóm người khá là … khác nhau.”


Cậu tỏ ra không được tự nhiên khi trả lời. “Chúng ta kết nối với tâm hồn nhiều hơn những người bình thường. Mối liên kết này tạo cho chúng ta khả năng tiếp cận những sức mạnh không thể thấy được trong và xung quanh chính chúng ta.”


Tôi băn khoăn rất lâu. “Ý cậu là ma thuật hay thứ gì đó tương tự?” Tôi hỏi. Thật là khó để tin được, bởi vì tôi luôn luôn được dạy bảo rằng những thứ đó không tồn tại. Nhưng tôi luôn luôn mong muốn điều đó xảy ra.


“Chính xác” cậu đáp, chiếc đầu gật nhẹ. “Và bởi vì chúng ta có được sức mạnh này, luôn có những kẻ muốn chiếm đoạt nó cho những mục đích xấu xa. Nhưng bởi vì đó là khả năng thiên bẩm, họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để cướp nó. Họ là những thợ săn, họ tấn công chúng ta bởi vì sự đố kị, và cũng bởi vì họ xem chúng ta như một mối đe dọa. Họ đã bắt rất nhiều người trong số chúng ta đem ra phục vụ cho những cuộc nghiên cứu khoa học.” Giọng nói của chú chim trở nên đắng chát.


Và chú chim kể cho tôi nghe rằng tôi thuộc về một nhóm người sử dụng phép thuật, và luôn bị săn lùng vì điều đó. Nhưng cho dù điều có có đúng đi chăng nữa, mọi thứ cũng chẳng sáng sủa lên được bao nhiêu. Tôi chưa bao giờ tạo ra một sức mạnh siêu nhiên nào cả, và điều đó cũng chẳng lý giải được vì sao cậu ta lại là một chú chim ./.


your soul is free to see...


FS Team

SiT.


painted by Đặng Hoàng Phương. *Set Me Free*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét