-->

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

TWO DIARIES





Author :Unknown

Translator: Crystal Rainbow

Genre :General

Rated : K

Length : oneshot

Status : Finished



TWO DIARIES *


~oOo~


Boy: Mình đã gặp cô ấy hôm nay...
Girl: Hôm nay mình gặp anh ấy...
Boy: Có vẻ như mọi chuyện giữa mình và cô ấy sẽ như thế này mãi mãi.
Girl: Mình băn khăn không biết anh có còn quan tâm...
Boy: Cô ấy trông khỏe khoắn hơn xưa...
Girl: Mình không thể làm gì ngoài việc nhìn anh chằm chằm.
Boy: Mình hỏi thăm sức khỏe
Girl: Mình hỏi anh về người bạn gái mới.
Boy: Lẽ ra mình nên chọn cô ấy trong tất cả những cô gái.
Girl: Giờ anh dường như rất hạnh phúc.
Boy: Mình đã không thể nhìn vào cô ấy mà không có ý nghĩ rằng mình sẽ phát khóc
Girl: Anh thậm chí còn không nhìn mình...
Boy: Mình đã nói là mình nhớ cô ấy...
Girl: Anh nói anh nhớ mình...

Boy: Mình thật lòng...
Girl: Anh không có ý đó...
Boy: …yêu cố ấy.
Girl: Anh yêu cô ta mà...
Boy: Mình đã ôm chặt cô ấy vào lòng
Girl: Anh ôm mình một cái ôm bạn hữu...
Boy: Sau đó mình về nhà và khóc...
Girl: Sau đó mình về nhà và khóc...
Boy: Mình mất cô ấy rồi
Girl: Mình mất anh mất rồi
Boy: *Thở dài*
Girl: *Thở dài*

~oOo~




Your soul is free to see…
Translated by [C.R]
FS Team


(*): Nhan đề được đặt do người dịch.

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

Dancing like fireflies - [SiT]


Title : Dancing like fireflies

Translator : Silent tears
Genre : Fantasy
Rated : K
Length : oneshot
Status : Finished
Summary :
Permission:

~oOo~
Cơn mưa bắt đầu nặng hạt đâu đó ngoài khung cửa sổ
phòng. Những hạt mưa dần làm đầy những lỗ nhỏ bé tí ngoài kia và cũng nhân tiện tung tẩy lên chiếc tấm trải giường của một cậu bé nọ.
Nhưng có vẻ cậu bé chẳng bận tâm. Trong mắt cậu, màn mưa thật đẹp. Chỉ tới lúc cái lạnh thấu xương xuyên vào da thịt, làm thân hình nhỏ run lên bần bật, thì dường như không gian xung quanh cậu đã thay đổi theo tâm thức …
Và hình như, đó là một giấc mơ…
Tiếng mưa mang theo mùi vị dễ chịu nhưng lạnh buốt cùng bước vào trong giấc mơ của cậu bé.
Ở đó, cậu thấy mình ngồi trên sàn đan hai chân vào nhau rất thoải mái, đôi mắt nâu chăm chú nhìn trần nhà với những trái cherry đỏ vòng quanh được tô vẽ một cách rất ảm đạm cùng với một phông màu tím nhạt mang hơi hướng u buồn nào đó. Không gian vẫn ẩm ướt mùi mưa, cũng như cậu bé vẫn đang còn co ro vì lạnh.
Và dường như, cậu thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết, cậu cảm nhận được mình tồn tại một các rõ rệt hơn bao giờ hết.
Ngôi nhà được dựng bằng những mảng kính lớn, mở ra một bãi cỏ rộng lấm tấm những bông hoa iris xanh, vàng, trắng rất bắt mắt. Ở phía cuối đường chân trời tỏa ra thứ ánh sáng khiến cả không gian nhuốm một màu vàng đến chói mắt, như thể cậu bé đang ngồi đó lúc sắp bình minh vậy.
Hai tay nắm chặt lại, như để chắc chắn rằng, cậu không muốn gián đoạn bất cứ một thứ gì trong thế giới của những giấc mơ này. Cậu bé ngồi đó rất lâu, mái tóc nâu vẫn thấp thoáng nơi bờ vai.
Không gian nơi đây, là nơi mà mọi vật đã biến chuyển, và chắc chắn sẽ tiếp tục biến chuyển. Đó là một thế giới giao thoa của mọi vật. Nơi cho những tội lỗi được gột rửa để trở thành những điều mới mẻ và khác lạ.
Cậu vẫn ngồi đó và nghĩ. Cậu nghĩ về thế giới trong mơ này, về sự hoàn hảo đến tuyệt diệu của nó. Và cậu tự nhủ với bản thân: đây-là-một-giấc-mơ. Nhưng đến cả cậu cũng chẳng tin vào điều đó. Tất cả đều quá tinh khiết, mang một cảm giác rất thật, trong trẻo như pha lê. Nhìn khu vườn thử xem, đó không thể chỉ là một giấc mơ! Vạn vật đều mang một màu sắc rất sinh động và đầy sức sống.
Và xa xa trên ngọn đồi, có một người đang nhảy múa hát ca theo điệu nhạc. Cậu bé thật sự rất tò mò muốn tiến đến, nhưng cuối cùng cậu chẳng thể bước đi. Vì, nếu cậu dời bước, chỉ một bước thôi, ra khỏi ranh giới đó, có thể cậu sẽ vĩnh viễn phá hỏng thế giới diệu kì này. Và cũng vì, cậu biết rằng, nơi đây quá tinh khiết, còn cậu thì gần như không thể chạm đến sự tinh khiết mà vốn dĩ cậu không có.
Và cậu quyết định ngồi mãi vậy, ngắm nhìn những vũ điệu của giấc mơ…
Chính cậu cũng không ý thức được rằng mình ngồi đó đã quá lâu đến nỗi, giờ nếu có muốn, cậu cũng chẳng thể nhúc nhích cử động được nữa. Cậu bé thật sự rất lạnh, lạnh đến run hết cả lên, nhưng, hạnh phúc, cậu đang thực sự rất hạnh phúc. Thiên-thần-nhảy-múa tiến đến cậu bé, ngày càng gần hơn, và gọi to tên cậu. Cậu bé khổ sở lắc đầu từ chối một cách chậm chạp. Cậu không cho phép mình làm phiền thiên-thần-nhảy-múa.
Rồi cậu bé giật mình bởi tiếng gọi đánh thức của mẹ, mang cậu ra khỏi thế giới những giấc mơ diệu kì. Mẹ bảo cậu khép cửa sổ lại. Nói với cậu rằng ở trong nhà đã đủ lạnh rồi. Và bảo cậu thôi mơ mộng đi không thì có ngày sẽ chết cóng vì tê lạnh.
Và cậu bé nọ lại trở lại với thế giới những giấc mơ ngay đêm hôm sau đó, cậu bật tung cửa sổ, mong chờ cơn mưa đến và mang cậu đi. Và đúng như cậu mong muốn, màn mưa cuốn cậu đi thật xa, thật xa…
Lần này thiên-thần-nhảy-múa đến bên cửa sổ như mời gọi, mặc dù hình ảnh những thiên-thần chẳng còn rõ mấy, trở nên mờ đục qua màn mưa như trút nước đằng sau cánh cửa gương. Và một lần nữa, cậu bé khổ sở lắc đầu như một lời từ chối khó khăn. Rồi thiên-thần-nhảy-múa cùng những vũ điệu dần khuất nơi xa xăm. Bãi cỏ ngập tiếng cười lớn vang vọng, những bông hoa iris dần nở rộ theo mỗi bước xoay vòng tuyệt diệu của bóng người dần khuất.
Cậu bé một lần nữa bị mẹ đánh thức khỏi những giấc mơ. Mẹ cậu tỏ thái độ vô cùng tức giận vì cậu chẳng nghe lời bà, mở toang cửa sổ và tất sẽ chết cóng trong những giấc mơ-điều mà mẹ cậu đã nhắc nhở hôm trước.
Và giấc mơ thần tiên của cậu bé quay trở lại đúng một tuần sau đó khi mẹ cậu vắng nhà vào một buổi chiều. Cậu nhẹ mở cánh cửa sổ rồi cuộn tròn như một trái bóng. Màn mưa nhanh chóng làm cậu ướt sũng và giấc mơ ấy lại đến, một lần nữa.
Cậu tự nhủ: Mình có thể đi bước ra khỏi cái ranh giới đó, nếu mình muốn. Nhưng cuối cùng, cậu bé vẫn khổ sở lắc đầu từ chối. Và một lần nữa, thiên-thần cũng những vũ điệu lướt nhẹ qua bãi cỏ và khuất xa thật xa. Hôm đó cậu bé thấy một chiếc váy dài suôn và một mái tóc dài đen mượt, điều đó có nghĩa, thiên-thần ấy là một cô bé. Cậu mỉm cười với cô bé khi cô ngoảnh mặt đi. Và cô ấy chắc hẳn đã gởi cho cậu một nụ cười tươi không kém theo cùng màn mưa, là cậu nghĩ vậy. Cô bé lại cười vang vọng, và những bông hoa iris lại đua nhau nở rộ…
Mẹ cậu trở về và la rầy một cách bực tức, làm người ta có cảm tưởng bà đang hét lên, rằng cậu chẳng nên tiếp tục mơ mộng hão huyền và dừng ngay những hành động mà mẹ cậu cho là hết sức điên rồ lại. Và nói với cậu bé rằng, đó chẳng phải là vì ai khác, mà là cho chính cậu, là vì lợi ích của chính cậu.
Nhưng cậu bé không vâng lời mẹ. Cậu vẫn bật tung cửa sổ, để những cơn mưa cuốn vào thế giới những giấc mơ. Thiên-thần-nhảy-múa lại đến bên cửa sổ, và cậu lặng ngắm người đang đứng trước mặt, cậu muốn kiểm nghiệm. Tuy nhiên, lần này, thiên-thần là một cậu bé nhỏ con, mái tóc ém kĩ trong chiếc mũ ca-nô, mắt hướng xuống đất, nhưng cậu biết rằng thiên-thần vẫn đang mỉm cười. Và cuối cùng, cậu quyết định cùng nhảy múa ở nơi mà cậu muốn. Cậu muốn bước ra khỏi ranh giới đó.
Tiếng chuông báo thức ầm ĩ réo rắt. Cậu bé thở dài tiếc nuối. Chắc chắn giấc mơ sẽ trở lại vào ngày hôm sau.
Nhưng không còn thời gian nữa, mẹ dắt cậu đi gặp một số người mà có vẻ là để giải quyết vấn đề tâm lý cho cậu. Mặc dù vậy, đêm tiếp theo, cậu lại để cửa mở và những giọt mưa đọng lại trong tâm trí như nó vẫn luôn luôn vậy. Một giọt nhỏ đọng lại trên mi mắt cậu, nặng trĩu, mang cậu đi, đi vào giấc mơ cùng với cái lạnh đến tê tái.
Cậu đến bên thiên-thần-nhảy-múa, lúc này đang cố sức phá tan những tấm kính. Những tấm kính có thể trong suốt, có thể xem như là không có, nhưng sự thật là chúng vẫn hiện hữu, ngăn cản ước muốn vượt thoát, khiến người ta cảm thấy không khỏi bức bách, khó chịu. Đôi mắt thiên-thần đỏ hoe, tự nhiên hay không thì không ai rõ. Nhưng lần này, cậu bé không thể nhận ra đó là một cậu bé hay một cô bé. Thiên-thần mỉm cười với cậu như nó đã luôn luôn như thế và cười lớn lướt nhẹ cùng hành động vẫy tay tạm biệt của cậu.
Trời tạnh mưa vào ngày hôm sau.
Và ngày hôm sau nữa.
Và cho đến hết tuần cũng chẳng có mưa.
Và chín ngày sau đó, cậu bé bước vào giấc mơ trong một trận mưa xối xả như trút nước. Cậu đập tan mảng kính và đập tan tất cả những gì thuộc về nơi đây. Cậu chạy thật nhanh đến cùng nhảy múa bên những thiên-thần nhưng, chẳng có ai cả. Và thế là cậu bé một mình nhảy múa, chẳng bận tâm đến những điều vừa mới xảy ra, rằng cậu-vừa-mới-đạp-đổ-tất-cả. Thế giới này quá đỗi diệu kì, chẳng có lý do gì để cậu không được ở trong đó, cảm nhận mọi thứ theo cách của cậu, chẳng có lý do gì để cậu phải ngắm nghía mọi thứ qua một thứ kính mờ ảo, vì vậy dù một lần thôi, cậu cũng muốn hòa mình vào những điệu nhảy đã từng làm cậu say đắm, để cậu được là chính mình nơi này, một lần thôi.
Một lát sau thiên-thần-nhảy-múa đến bên cậu, họ đã có những giây phút vui vẻ cùng nhau, những cú nhào lộn, những điệu nhảy xoay vòng… Và khi những bước nhảy dần chậm lại, họ đối mặt nhau. Cậu bé xoay lại, ngước mắt nhìn thiên-thần-nhảy-múa mà thiên-thần-nhảy-múa cũng ngước mắt nhìn lên. Và họ thấy nhau. Họ thấy bản thân họ trong người đối diện. Cậu bé thấy chính cậu nơi thiên-thần-nhảy-múa. Là vì, khuôn mặt họ, chẳng khác gì nhau. Hay nói cách khác, thiên-thần-nhảy-múa, là chính cậu.
Và hai đứa bé cười lớn, cười thật sự, một cách rất thoải mái và không hề khó nhọc.
Và hai đứa bé tiếp tục nhảy múa, như thể đang cố tóm lấy những chú đom đóm trong những chiếc lọ.
Nhưng thực sự, là hai đứa trẻ cố bắt lấy những giấc mơ.
Cậu bé khẽ khép đôi mắt, để ghi nhớ tất cả, cho lần cuối cùng, và cho mãi mãi.
~oOo~

Your soul is free to see…
[SiT]
FS Team

Bình luận của người dịch:
Nếu không nhập tâm vào câu chuyện, có lẽ bạn sẽ khó có thể hiểu hết được cậu bé này. Thật sự khi đọc đến cái kết, tôi đã cười, một chút chua xót, và mãn nguyện. Không hoàn toàn là một cái kết có hậu. Nhưng là một cái kết đẹp.
Câu chuyện về một cậu bé có những giấc mơ.
Và sự đấu tranh của cậu để chạm đến giấc mơ đó.
Tôi đã nhận ra được một số thứ.
Còn bạn, nếu bỗng dưng một lúc nào đó, chợt thấy hiểu thêm một thứ gì đó, từ câu chuyện này, hãy cho tôi biết nhé ;)

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

Quy trình tắm rửa - [R.Mi]

Original name : Cleansing rituals
Author : Sean Martinez (Ezekiel Finch)
Genre : humor, oneshot
Rated : T
Translator : Rin
Permission :

~o0o~
Tổ sư Siddhartha (1) đã học hỏi từ dòng sông. Ngài đến với nó bằng đôi mắt nhắm chặt nhưng với trái tim rộng mở và nó đã dạy ngài rất nhiều điều.


Silas thì ngược lại…hắn ta học hỏi từ cái vòi sen của mình. Và, ô, những gì hắn học được từ cái vòi sen thiểu năng chết tiệt đó là, gã chủ nhà của hắn hà tiện đến nỗi gã thậm chí không thèm nghĩ đến chuyện thay cái máy nước nóng. Hắn học được từ cái vòi sen nhạy cảm và hay ủ rũ đó là, hắn ‘phải’ tinh tế để mà hiểu những thông điệp hay tín hiệu của nó.



Khi mở vòi sen, hắn chăm chú lắng nghe tiếng ‘ken két’ cho đến khi chúng dừng. Một số người bình thường hẳn sẽ tức điên lên với những tiếng kêu đinh tai do kim loại rỉ sét cọ xát với cái thứ kim loại rỉ bám cứng còn tồi tệ hơn gây ra. Nhưng mà, Silas không phải là một kẻ bình thường. Silas là một kẻ bình thường, trong một số trường hợp đặc biệt.



Hắn tiếp tục vặn núm mở cho đến khi cái tiếng nhức óc kia biến mất. Sau đó hắn bước ra xa cái vòi sen rồi giật nước bồn cầu.



Cái đầu vòi sen rung một chút, như thể nó biết Silas đang làm cái gì, và hắn đang tận hưởng việc bắt cái vòi sen làm những gì hắn muốn. Hắn giật bồn cầu lần nữa và một nụ cười len lỏi trên mặt hắn. Nếu người ta thấy Silas đang làm cái gì với cái vòi hoa sen tội nghiệp này, người ta sẽ thương hại nó và báo cảnh sát về tội lạm dụng vật dụng gia đình. Hắn đang cưỡng ép cái máy giản đơn làm việc hắn muốn nó làm. Đó sẽ là một vụ tố cáo hành vi phân biệt chủng tộc hay ̣cái gì đó tương tự (2).

Hắn giật bồn cầu thêm lần nữa rồi đợi cho một tiếng ‘kin kít’ khác phát ra. Lần đầu tiên nghe thấy cái tiếng đó, hắn sợ vãi cả ra quần nhưng bây giờ hắn lại đang hưởng thụ nó. Đó là âm thanh của một cái máy cổ lỗ sĩ gắng gượng trên cái cẳng cuối cùng của nó, đang chuẩn bị để mà hầu hạ chủ nhân của mình. Đó là âm thanh của cơ thể đang chống lại ý chí. Đó là cái âm thanh luôn luôn làm Silas hưng phấn.

Hắn nhào ra khỏi phòng tắm lao thẳng vào bếp. Hắn vặn núm nước lạnh đến hết cỡ, chạy ra chỗ cái TV, bật Starz Network, chạy vào phòng ngủ, bật rồi tắt quạt trần bảy lần, chạy lại vào nhà tắm, rồi hát tướng lên bài Get Out of My Dreams, Get into my Car của Billy Ocean.

Mỗi hành động đều có mục đích riêng của nó và Silas chắc chắn việc thực hiện mỗi hành động đó là nhằm tăng tối đa lượng nước nóng mà hắn có được khi tắm. Mở vòi nước trong bếp sẽ lấy bớt nước lạnh từ vòi sen. Lý do cho cái tivi là nó phát ra một tần số tương tự như song vô tuyến chỉ có trên Starz Network. Sóng vô tuyến làm kim loại nóng lên và tách kim loại ra khỏi những cái ống nước, suy ra Starz Network tạo ra nước nóng. Hắn không chắc lắm vì sao phải lại bật tắt quạt trần liên tục bảy lần nhưng tại sao phải thay đổi truyền thống chứ ? Và hắn biết rằng nước biển thì ấm, theo như tất cả có bộ phim có liên quan đến biển, nên hắn hát những bài hát của Billy Ocean để nịnh nọt dòng nước biển ấm áp dịu dàng. Tất cả các con sông đều đổ ra biển nên tất cả nước ấm sẽ đến với những bài hát của Billy Ocean.

Tất cả đều có ý nghĩa.

Hắn đợi và theo dõi cái đầu vòi sen xấu xí làm gì đó, bất cứ cái gì cũng được.

Rồi, nó khạc ra nước.

Silas đặt một bàn tay dưới làn nước và phát ra một tiếng reo hoan hỉ nhỏ. Nước có độ ấm vừa đủ. Hắn lột hết quần áo bước chân vào dòng nước ấm áp.

Lương của hắn chỉ suýt soát mức tổi thiểu, hắn sống trong một căn hộ tệ hại, cái tủ lạnh bắt đầu bốc mùi dâu và pho mát, và hắn thiếu kĩ năng xã hội trầm trọng để hẹn hò. Tắm với nước ấm, nhảy múa với sự riêng tư trong chính căn nhà của hắn theo những bài hát pop, và đi ngủ chỉ với áo sơ mi là những thứ duy nhất làm hắn thoải mái.

Có tiếng o o lọt vào tai, hắn vỗ nhẹ cái núm vòi sen năm lần rồi vặn sang phải một chút. Hắn biết chính xác khi nào cần cho cái vòi sen biết hắn đang làm chủ.

Silas không quá hứng thú với phụ nữ. Hắn luôn sợ rằng sẽ có ái đó đẹp hơn hạ gục hắn và hắn đã có đủ lời từ chối từ những lần thực hành hồi đại học cho cả đời hắn rồi. Hắn từng có một cô bạn gái nghiện máy tính nhưng hắn nghĩ cô ta là người ngoài hành tinh vì cái sự nghiện điên cuồng của hắn với “Bác sĩ vô danh”.

Tiếng ‘o o’ lại từ tường phát ra và Silas vỗ vỗ tường để giữ nước chảy tiếp.

Silas thậm chí đã thử hẹn hò trong thành phố nhưng mọi người cứ nhầm hắn với Sam Huntington. Chuyện đó rất khoái nhưng khá phiền. Có lẽ là do mắt hắn hoặc là do hắn hoàn toàn không có tóc mái. Hắn bắt đầu nghĩ phụ nữ không phải là sở thích của mình…

Tường lại bắt đầu phát những tiếng ‘o o’ đó và hắn chú ý. Hắn hát một bài hát Ấn Độ mà có bảy người biết nhưng chỉ có ba người thuộc lòng.

Khi hắn đang kì cọ với cái xà phòng thân thiện với môi trường hoàn toàn tự nhiên không gây dị ứng của mình, nước đột ngột chuyển lạnh.

"Ahh!" Silas gào lên. "Thôi ngay đồ vòi sen mắc dịch!" hắn đấm lên tường nhưng cái vòi sen cứ trơ trơ ra đó. Nước đột ngột nóng đến phát bỏng và Silas rống lên đau đớn. Hắn đá vào tường nhưng rõ ràng là hắn quên chân hắn được làm bằng thịt và máu, không phải bằng đồng và sắt.

Silas đánh rớt xà phòng xuống rãnh và xoa bóp cái chân đang có nguy cơ bị bầm tím của mình. Hắn nhảy loi choi vòng quanh, chửi rủa cái vòi sen, trong khi nước xịt thẳng vào mặt hắn. Và điều tồi tệ nhất xảy ra.

Chân hắn đạp ngay lên cục xà phòng và trong một khắc, hắn lơ lửng trên không. Hắn bay với sự uyển chuyển của một con đại bàng trong một phần trăm giây. Cả cuộc đời hắn vụt lên trước mắt. Thời gian trôi chậm dần rồi dừng lại. Hắn thấy nước đang rỉ ra từ vòi sen, hắn thấy cái vòi sen rung lên trong tiếng cười ác độc, hắn thấy cục xà phòng đang bay với mình.

Tuy nhiên, chuyến bay duyên dáng và phong cách đó nhanh chóng bị cắt đứt khi hắn vung vẩy cánh tay như một con bạch tuộc bị động kinh.

Hắn rớt ‘oạch’ xuống sàn phòng tắm với cục xà phòng đáp ngay lên trán.

Silas nghe tiếng ti vi, "Các bạn đang có chuyện gì vui à ?"

"Không Henry Pollard," hắn thều thào, "Chẳng vui vẻ gì ở đây hết."

Cái vòi sen yên lặng hoàn toàn.

(C) Sean Martinez (Ezekiel Finch) 2011-2012 (id: 753261); protected under Creative Commons Attribution-NonCommercial-NoDerivs 3.0 Unported License



Your soul is free to see...
[R.Mi]
F.S Team


~o0o~

(1) Siddhartha : tên tiếng Việt đầy đủ là phật tổ Thích Ca Mâu Ni. Bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì vào đây : wikipedia
(2): câu này (với sự trợ giúp của bạn) Rin 'phóng tay loạn bút' ra đấy. Nguyên văn : "It was a racist commentary or something.". Rin hỏi đông hỏi tây, tìm nam tìm bắc rút cục chẳng tìm được từ dịch cho nó thoáng với hợp nghĩa (trình quá kém T_T!), Ai nghĩ ra được thì cho Rin biết với để còn sửa lại.
~~~~~~^^~~~~~~
Lần đầu dịch mệt thiệt a~~! Còn mệt hơn ngồi edit Qt nữa! Chắc do chưa quen, ngẫm lại hồi mới đọc qt cũng suýt vô viện  rồi. Bản dịch còn nhiều sai sót + translator còn non tay mong mọi người thông cảm chỉ bảo thêm.

AI THƯƠNG THÌ COI XONG ĐỂ LẠI COM ĐI MỪH!


The bus seat - [B.P]

Title : The bus seat

Author : The Last Letter at Fictionpress
Translator : Bloody Pearl
Genre : General, friendship.
Rated : K+
Length : oneshot
Status : Finished
Summary :

"Hằng ngày, anh ngồi ghế 17, đơn giản vì cô ngồi ghế 18."
Permission :

~o0o~

CHỖ NGỒI TRÊN XE BUÝT

Cô ngồi ghế 18.
Anh ngồi ghế 17.
Anh lên trạm đầu tiên. Anh có thể ngồi ở bất cứ ghế nào nếu muốn, nhưng lại không làm vậy. Không phải vì, ở trường phổ thông, ngồi gần bác tài trông sẽ không “đỉnh”. Không, anh ngồi ghế 17 là vì cô ngồi ghế 18.
Cô không đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Họ cũng chẳng phải bạn lâu ngày gặp mặt. Thực tình, nếu họ không cùng lên một chuyến xe buýt, anh sẽ chẳng hề biết đến sự tồn tại của cô. Anh không nhìn thấy cô khi xuống xe, cô lẫn vào đám đông.
Đó là lý do anh thích xe buýt. Ở đó có cô. Anh không quen cô, nhưng muốn làm quen. Anh sẽ ngồi ghế của mình, cô ngồi ghế của cô. Cô sẽ trông ra ngoài cửa sổ, gặm nhấm vẫn cái khung cảnh thường nhật ấy. Anh sẽ len lén liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Một ngày nào đó, anh vẫn luôn nghĩ, mình sẽ bắt chuyện với cô ấy.
Rồi anh sẽ làm. Mọi chuyện đã được sắp đặt hết trong đầu anh. Sẽ là vào mùa xuân khi mặt trời ló dạng. Anh sẽ thấy lạc lõng và không quen, vì anh sẽ ngồi ở một vị trí khác – ngay trước ghế cô ngồi. Cô sẽ thấy bối rối tại sao anh đổi chỗ, nhưng rồi vẫn ngồi xuống.
Anh sẽ quay lại, nói gì đó. Cô sẽ ngước lên nhìn anh từ chỗ ngồi chưa kịp ấm của mình, bị gây chú ý bởi từng cử chỉ của anh. Cô sẽ theo dõi đôi môi anh chuyển động, hình thành những câu từ giản đơn hiện lên trong tâm trí anh. Rồi, cô sẽ tháo cặp earphone xuống, tắt iPod và mỉm cười. Anh sẽ tự hỏi cô đang nghe cái gì. Rồi, anh sẽ lặp lại lời của chính mình lúc nãy, “Chào cô”.
“Chào anh”, cô sẽ trả lời.
Họ sẽ tiếp tục trò chuyện. Điều gì đó sẽ xảy ra. Họ sẽ nhận ra mình có rất nhiều điểm chung. Anh sẽ khiến cô bật cười. Cô sẽ khiến anh suy nghĩ. Hơn thế nữa, rồi sẽ có một điều khác đến với họ. Cái gì nhỉ? Tình yêu? Không, đó chẳng phải là điều anh muốn từ cô. Anh chỉ thích làm bạn, và cũng tự thừa nhận điều đó với bản thân, nhưng điều anh hy vọng thực sự lại chỉ là một cái nhìn trộm. Anh muốn được nhìn thấy, cái nằm dưới lớp mặt nạ của người con gái tĩnh lặng đến gần như vô hình, hay lướt ngang qua anh mỗi ngày trên hàng ghế xe buýt này.
Một ngày, anh lên xe. Cô không lên. Anh ngồi xuống, rùng mình bởi cái giá lạnh mùa đông. Anh nhìn một cô nhóc nữ sinh trung học lông bông chiếm mất chỗ của cô. Hôm đó, anh đã không trông về ghế 18. Anh khép mắt, và tưởng tượng về cái ngày xuân mà anh đã tính bắt chuyện.
Ngày hôm sau cô vẫn không lên xe.
Và ngày hôm sau nữa.
Và ngày hôm sau nữa.
Và ngày hôm sau nữa.
Suốt cuối tuần, anh nín thở đếm từng giây chờ xe buýt tới. Anh đã nhận được tin nhắn thuật lại chuyện một kẻ cô độc nào đó trong trường tự kết liễu đời mình. Một phần nhỏ trong anh bảo đó là cô. Phần còn lại thấy kinh hoàng vì điều đó. Không thể là cô ấy; họ thậm chí còn chưa nói với nhau câu nào.
Thứ hai, mặt trời ló dạng. Không khí thoảng hương xuân. Anh ngồi ghế 16, ngay trước ghế 18. Anh thấy lạc lõng và không quen tại cái vị trí không phải của mình. Xe buýt dừng. Cô bước lên.
Cô dừng trước hàng ghế, ánh nhìn lướt xung quanh. Đến chỗ anh, đến chiếc ghế anh từng ngồi, đến ghế của cô, kiểm tra tận hai lần để chắc chắn anh không lấy mất vị trí của mình. Hài lòng, cô ngồi vào chỗ. Anh đợi xe chuyển bánh.
Anh quay lại.
Cô ngước lên.
Anh nói gì đó.
Cô tắt i-Pod.
Anh nói, “Chào cô”.
Cô trả lời, “Chào anh”.

Your soul is free to see…
[B.P]
FS Team