-->

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

The bus seat - [B.P]

Title : The bus seat

Author : The Last Letter at Fictionpress
Translator : Bloody Pearl
Genre : General, friendship.
Rated : K+
Length : oneshot
Status : Finished
Summary :

"Hằng ngày, anh ngồi ghế 17, đơn giản vì cô ngồi ghế 18."
Permission :

~o0o~

CHỖ NGỒI TRÊN XE BUÝT

Cô ngồi ghế 18.
Anh ngồi ghế 17.
Anh lên trạm đầu tiên. Anh có thể ngồi ở bất cứ ghế nào nếu muốn, nhưng lại không làm vậy. Không phải vì, ở trường phổ thông, ngồi gần bác tài trông sẽ không “đỉnh”. Không, anh ngồi ghế 17 là vì cô ngồi ghế 18.
Cô không đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Họ cũng chẳng phải bạn lâu ngày gặp mặt. Thực tình, nếu họ không cùng lên một chuyến xe buýt, anh sẽ chẳng hề biết đến sự tồn tại của cô. Anh không nhìn thấy cô khi xuống xe, cô lẫn vào đám đông.
Đó là lý do anh thích xe buýt. Ở đó có cô. Anh không quen cô, nhưng muốn làm quen. Anh sẽ ngồi ghế của mình, cô ngồi ghế của cô. Cô sẽ trông ra ngoài cửa sổ, gặm nhấm vẫn cái khung cảnh thường nhật ấy. Anh sẽ len lén liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Một ngày nào đó, anh vẫn luôn nghĩ, mình sẽ bắt chuyện với cô ấy.
Rồi anh sẽ làm. Mọi chuyện đã được sắp đặt hết trong đầu anh. Sẽ là vào mùa xuân khi mặt trời ló dạng. Anh sẽ thấy lạc lõng và không quen, vì anh sẽ ngồi ở một vị trí khác – ngay trước ghế cô ngồi. Cô sẽ thấy bối rối tại sao anh đổi chỗ, nhưng rồi vẫn ngồi xuống.
Anh sẽ quay lại, nói gì đó. Cô sẽ ngước lên nhìn anh từ chỗ ngồi chưa kịp ấm của mình, bị gây chú ý bởi từng cử chỉ của anh. Cô sẽ theo dõi đôi môi anh chuyển động, hình thành những câu từ giản đơn hiện lên trong tâm trí anh. Rồi, cô sẽ tháo cặp earphone xuống, tắt iPod và mỉm cười. Anh sẽ tự hỏi cô đang nghe cái gì. Rồi, anh sẽ lặp lại lời của chính mình lúc nãy, “Chào cô”.
“Chào anh”, cô sẽ trả lời.
Họ sẽ tiếp tục trò chuyện. Điều gì đó sẽ xảy ra. Họ sẽ nhận ra mình có rất nhiều điểm chung. Anh sẽ khiến cô bật cười. Cô sẽ khiến anh suy nghĩ. Hơn thế nữa, rồi sẽ có một điều khác đến với họ. Cái gì nhỉ? Tình yêu? Không, đó chẳng phải là điều anh muốn từ cô. Anh chỉ thích làm bạn, và cũng tự thừa nhận điều đó với bản thân, nhưng điều anh hy vọng thực sự lại chỉ là một cái nhìn trộm. Anh muốn được nhìn thấy, cái nằm dưới lớp mặt nạ của người con gái tĩnh lặng đến gần như vô hình, hay lướt ngang qua anh mỗi ngày trên hàng ghế xe buýt này.
Một ngày, anh lên xe. Cô không lên. Anh ngồi xuống, rùng mình bởi cái giá lạnh mùa đông. Anh nhìn một cô nhóc nữ sinh trung học lông bông chiếm mất chỗ của cô. Hôm đó, anh đã không trông về ghế 18. Anh khép mắt, và tưởng tượng về cái ngày xuân mà anh đã tính bắt chuyện.
Ngày hôm sau cô vẫn không lên xe.
Và ngày hôm sau nữa.
Và ngày hôm sau nữa.
Và ngày hôm sau nữa.
Suốt cuối tuần, anh nín thở đếm từng giây chờ xe buýt tới. Anh đã nhận được tin nhắn thuật lại chuyện một kẻ cô độc nào đó trong trường tự kết liễu đời mình. Một phần nhỏ trong anh bảo đó là cô. Phần còn lại thấy kinh hoàng vì điều đó. Không thể là cô ấy; họ thậm chí còn chưa nói với nhau câu nào.
Thứ hai, mặt trời ló dạng. Không khí thoảng hương xuân. Anh ngồi ghế 16, ngay trước ghế 18. Anh thấy lạc lõng và không quen tại cái vị trí không phải của mình. Xe buýt dừng. Cô bước lên.
Cô dừng trước hàng ghế, ánh nhìn lướt xung quanh. Đến chỗ anh, đến chiếc ghế anh từng ngồi, đến ghế của cô, kiểm tra tận hai lần để chắc chắn anh không lấy mất vị trí của mình. Hài lòng, cô ngồi vào chỗ. Anh đợi xe chuyển bánh.
Anh quay lại.
Cô ngước lên.
Anh nói gì đó.
Cô tắt i-Pod.
Anh nói, “Chào cô”.
Cô trả lời, “Chào anh”.

Your soul is free to see…
[B.P]
FS Team

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét