Author: Vernelley at Fictionpress.com
Rated: T
Length: 10 chapters
Status: On going (finished in English)
Gerne: Adventure/Fantasy
Translated by FS Team - chap 2 by [B.P]
Permission: updating
Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"
-----~-----
2. Friend
Đông đúc, ồn ã, náo nhiệt, và ô nhiễm. Đó là những từ người ta có thể dùng để miêu tả Thành Kouji vào buổi chiều. Thật khó mà thấy được sắc thiên thanh phía trên những tòa nhà chọc trời hợp thành đại bộ phận khu trung tâm thương mại. Ô tô, xe tải, xe khách, xe máy, cùng hàng tá loại máy móc di động khác lấp đầy phố xá suốt giờ nghỉ. Đám khách khứa bất đắc dĩ nối thành hàng dài bên ngoài cửa tiệm thức ăn nhanh ưa thích của bọn họ gần hết cả giờ ăn trưa.
Từ sáng qua đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì cả, mặc dầu tôi có thể chịu đựng cùng lắm là ba ngày không có lương thực đúng nghĩa. Ở trại trẻ mồ côi việc như vậy xảy ra cũng thường, bởi ngẫu nhiên, lần nào đến giờ ăn tôi cũng đang lăn ra ngủ; giờ thì ngày nào tôi cũng thức giấc sớm, nhờ có đặc tính của loài chim trong người. Ngay lúc này đây, tôi bắt đầu tự hỏi, làm cách nào để kiếm được chút dinh dưỡng bây giờ. Tôi không có ý định chia sẻ thói quen ăn uống với mấy con chim, vì ít ra tôi cũng còn giữ được phần nào đó là chính mình. Ờ thì, cũng còn chút thời gian để suy nghĩ. Ừm, tôi cũng đâu có mấy việc để làm, chỉ biết lang thang quanh quẩn khắp các nẻo đường trong thành phố nhộn nhịp thôi. Tuy nhiên, tìm một chỗ nghỉ chân có lẽ là một ý không tồi; chân tôi thì đau nhức mà dùng cánh trong khu vực chật ních người với người này thì, tôi nghĩ, chả phải là ý tưởng hay ho gì đâu.
Với tấm bản đồ xin được từ một trạm thông tin du lịch, tôi tìm thấy một số khu vực có vườn cây hoặc công viên công cộng. Chỗ gần nhất ở cách cái thư viện tôi vừa dừng xem bản đồ hai khu phố. Hai khu phố - cũng không xa lắm, đôi chân này hãy còn chịu đựng được ít lâu nữa. Tôi lê la xuống xa hơn dưới phố, mòn mỏi tìm một nơi có thể đặt mông ngồi; mấy ngã đường bẩn thỉu đầy rác ứ đọng hẳn không phải là một chỗ nghỉ ngơi lí tưởng cho lắm.
Vườn Thực vật Kouji hoàn toàn tương phản với phần còn lại của thành phố; không tiếng ồn lẫn ô nhiễm, không cáu kỉnh bon chen, không có chút dấu vết gì của những thứ đó tại nơi này. Chỉ còn lại một mảnh bình yên thanh tĩnh cùng cỏ cây và vạn sắc hoa rực rỡ dịu dàng. Tôi thở ra thư thái khi tạm nghỉ trên một băng ghế dài, biết chắc cái chân tôi sẽ nặng như chì nếu còn đứng lên nữa, nhưng cứ thưởng thức phút nghỉ ngơi càng lâu càng tốt trước đã. Có lẽ tôi sẽ còn bám trụ ở đây đến lúc đói mới thôi. Hình như người ta không thường đến chỗ này lắm, bất kể nó có sức quyến rũ đến như thế nào. Khu vườn gần như cô lập với thế giới bên ngoài, một lối thoát lí tưởng cho tôi. Tôi có thể đến đây mỗi lúc cảm thấy chán chường cái chen chúc hối hả của thành phố. Tôi cũng có thể suy xét kĩ về việc mình cần làm, khi giờ này bọn thợ săn, theo lời Karasu, đang lùng sục tôi. Có vẻ bọn đó rất nhanh nhạy, nên việc chúng đánh hơi được tôi chắc là không lâu nữa đâu. Tôi không biết mình sắp làm gì, và làm như thế nào.
Đôi cánh tôi đau nhức và tù túng vì bị gập lại quá lâu; tôi đã nhặt một cái áo khoác bị vứt trên đường để che chúng lại, tránh gây sự chú ý. Tôi lột tấm vải tối sắc đó xuống mà sải rộng cánh. Cảm xúc thật khó tả; đơn thuần là thật tuyệt. Thế nhưng, một giây an lành ngắn ngủi của tôi bỗng chốc bị giết chết.
"Whoa, hay ghê!" một giọng nữ há hốc kính phục. Tôi tức thì theo bản năng thu cánh lại và giấu chúng sau lưng, nhảy dựng lên trên đôi chân yếu ớt của mình, ngó quanh quất tìm nguồn gốc của giọng nói kia. Duy nhất một người đang cùng ở trong vườn với tôi lúc này.
Cô gái nhỏ người, nhưng cao hơn tôi. Tóc đen và mắt nâu sẫm; theo bề ngoài thì cô ta là người phương Đông, không khác gì tôi. Trang phục cô mang trên người gồm có một chiếc áo sơ mi đen, áo khoác ngoài màu trắng, quần bò ngắn cùng đôi vớ cao đến gối sẫm màu. Cô ta còn mang theo một cái túi da trên vai và một cái máy ảnh treo trên cổ. Trông có vẻ là khách du lịch.
"Không, đừng giấu đi! Trông đẹp lắm!"
Kẻ lạ mặt này tỏ vẻ thực thân thiện, nhưng tôi thắc mắc tại sao cô ta lại bắt chuyện với mình; hiển nhiên là có liên quan đến đôi cánh của tôi. “Cô… là ai?” Tôi hỏi, một bên mày nhướng lên.
Cô ta cười toe toét. "Ờ, tên mình là Joey. Còn bạn là?"
Câu hỏi đáng sợ. Tôi cân nhắc kĩ lưỡng trước khi chậm chạp trả lời, “Ừm… bản thân tôi cũng không rõ nữa."
Joey có vẻ khó hiểu. "Bạn không biết tên của chính mình?" Đương nhiên là cô nàng sẽ bối rối. Hầu hết mọi người đều biết tên của họ. Tôi chỉ vô tình là kẻ duy nhất không nằm trong số đó.
Từ từ, tôi lắc đầu. "Ờ… không, tôi không biết."
Cô nàng chẳng dao động chút nào cả. "Hết sảy! Một nhân vật vô danh, y như trong manga với anime á!"
Có khi cô nàng không phải là khách du lịch, mà lại trông giống loại người hay bỏ cả đống thì giờ và tiền bạc vào tiệm trò chơi điện tử cách đây mấy khu nhà hơn. Tôi không chắc phải phản ứng lại lời bình luận ấy ra sao. "Ừmm… cảm ơn?"
"Cơ mà bạn biết đấy, có một cái tên thì mọi sự trở nên dễ dàng hơn nhiều. Có tên thì mới biết
khi nào người ta nói chuyện với mình chứ."
"Tôi biết tên dùng để làm gì mà," Tôi lầm bầm, cảm giác hơi bị xúc phạm.
"Vậy, ờ, sao bạn lại không có tên?"
Tôi không thèm lưỡng lự để mà trả lời nữa. Tôi chẳng có liên quan gì đến cô gái này hết.
Nhưng có một cái gì đó ở cô ta làm tôi bị thu hút, dù tôi không biết đó là cái gì. Lại cái thói lệ thuộc vào sự hiện diện của người khác nơi tôi, tôi đoan chắc là vậy. Dẫu cho tôi mới biết cô ta được ba phút, tôi tự nhiên vẫn muốn gắn bó với người này.
"Tôi… ừm… tôi mồ côi." Tôi đánh rơi cái nhìn chăm chú xuống bãi cỏ. "Cha mẹ tôi qua đời trước khi đặt tên tôi."
Joey im lặng một lúc. “Ô. Mình xin lỗi."
"Không sao," Tôi máy móc đáp trả.
"Bạn bao nhiêu tuổi rồi?" Cô nàng hỏi, gần như tra xét tôi.
"Mười ba," Tôi đáp.
“Vậy là, bạn mười ba tuổi và không có tên." Rồi cô nàng trở nên có chút phấn khích. "Mình đặt tên cho bạn được không?"
Tôi ngập ngừng liếc qua cô ấy. "Tôi… ờ… Mình được kể là gia đình và bạn bè mình đều được đặt tên theo các loài chim… nên mình cũng muốn được đặt theo tên của một loài chim."
Joey có vẻ nghĩ ngợi trong một khắc. "Raven* nhé? Mình nghĩ là hợp với bạn đó."
Nghe hình như cũng không tệ. Tôi gật đầu. "Vậy chắc kể từ giờ bạn có thể gọi mình là Raven."
Cô ấy vui vẻ hẳn lên và thậm chí còn khoác vai tôi. Tôi cảm thấy hơi nóng bừng lên trên má; trước giờ đã có ai ôm tôi đâu. Nhưng tôi cũng sợ bị cầm giữ thế này. "Đừng làm thế," tôi lẩm bẩm.
"Xin lỗi nha," cô bạn cười. "Mình chụp cho bạn một bức nhé? Mình là dân nhiếp ảnh, thấy không?" Cô bạn ra hiệu về phía cái máy ảnh đeo trên cổ. "Mình thích lưu lại những khoảnh khắc của mọi vật. Mình cứ nghĩ bạn là dân cosplay đang tham gia một lễ hội nào đó chứ. Cánh này là đồ thật hả?"
Khẽ khàng, tôi lần nữa sải rộng đôi cánh. Cô bạn nhẹ nhàng chạm vào những sợi lông vũ bằng những ngón tay mảnh khảnh. "Ê, mềm và ấm lắm. Chúng có dây thần kinh không? Bạn cảm nhận được không?"
Tôi gật đầu. "Có, mình có thể biết khi nào có người chạm vào, và có thể cảm thấy đau đớn nữa."
Lạ thật, tôi biết cô bạn này chưa đầy năm phút mà đã bắt đầu thấy dễ chịu khi ở bên con người này. Cô bạn lại vuốt ve đôi cánh của tôi, hãy còn kinh ngạc. Rồi hình như cô bạn chợt nhớ ra đề nghị của mình đối với tôi. "Được rồi, vậy bạn không phiền nếu mình chụp ảnh chứ? Mình sẽ không để lộ bí mật của bạn hay gì đâu."
Tôi lại nhún vai. "Mình đoán là được. Mình chỉ không muốn bị người ta bắt," những tay thợ săn lờ mờ hiện ra trong tâm trí tôi, "và đem mình ra trưng bày. Mình vẫn là con người, bạn thấy
mà."
"Đừng lo, mình hiểu được điều tối mật mà. Trong anime có nhiều lắm."
Khoảng chừng hai mươi phút kế tiếp, cô bạn chỉ làm mỗi một việc – chụp lại từng cử động tôi làm trên mặt đất. Đôi cánh của tôi đau nhức, gò bó và chỉ ngứa ngáy muốn bay, nên tôi đột ngột cất cánh mà không cảnh báo. Tôi nghe tiếng cô bạn thốt lên cảm thán và tự mỉm cười với bản thân. Tôi thấy thật tốt được trở lại trên đôi cánh của mình. Khỏi cần nghi ngờ, Joey chắc chắn là đang chụp lại từng giây từng khắc của tôi trên không trung. Tôi nghĩ, cả hai chúng tôi đều đang tận hưởng giây phút này.
Chí ít là cho tới khi một mũi tên sặc sỡ không biết từ đâu bắn tới cắm phập vào cánh tôi, một lần nữa ép tôi rơi xuống nền đất cứng.
Your soul is free to see...
[B.P]
FS Team
Chú thích: *raven: con quạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét