Author: Vernelley at Fictionpress.com
Rated: T
Length: 10 chapters
Status: On going (finished in English)
Gerne: Adventure/Fantasy
Translated by FS Team - chap 6 part 1/2 by [C.R]
Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"
-----~-----
6. Distracted
Tôi hít hà không khí trong lành của buổi sáng tươi đẹp. Một gợn gió nhẹ hiền hòa làm gợn sóng mái tóc và lông vũ trên người tôi, nhẹ nhàng thì thầm những âm thanh của nó vào tai tôi. Tôi dang đôi cánh, trải rộng nó ra, bay lên lượn lờ qua thung lũng nhẹ nhàng một hai vòng trước khi vị bác sĩ tới và bắt đầu luyện tập.
“Ấm người chưa nào?” ông chào tôi thân thiện khi tôi vừa hạ cánh xuống rìa mõm đá dốc đứng. Tôi gật đầu, cảm thấy tỉnh táo hơn sau màn khởi động vừa rồi. “Tốt, giờ ta bắt đầu được rồi. Cho ta xem một cú lặn người lần nữa nào…” Tôi thả người vào không khí, lượn đôi cánh của mình cho một cú lặn trong không trung và sà xuống, ngay dưới rìa mõm đá dốc đứng, rồi lao vút lên và trở lại chỗ mõm đá ban nãy.
“Không tồi, nhưng cố chính cánh môt tí nữa, như thê này nè” ông hướng dẫn trực quan bằng cánh tay mình, “và đừng lao lên bén quá. Được rồi, còn về cú xoay tròn giật lùi thế nào rồi? Gặp may chứ với chiêu đó chứ?”
Chúng tôi luyện lại tất cả những thế di chuyên mà chúng tôi đã tập hôm qua: lặn, lăn tròn, bật, bổ nhào, thả người rơi ở tư thế đứng và nhiều thứ nữa. Mới chỉ là bắt đầu buổi luyện tập cho ngày hôm nay mà tôi đã mệt lã rồi. Jet đã đúng khi nói tôi phải quyết tâm thúc ép bản thân mình nếu không thì tôi chẳng tiến bộ lên được.
Hôm nay chúng tôi bắt đầu bài luyện tập chiến đấu, vậy nên tôi thực sự không biết đến bao giờ tôi mới có thể sử dụng phép thuật. Tôi hầu như chẳng biết gì về chiến thuật chiến đấu, ngoại trừ chuyện nếu có một ai đó đánh bạn thì bạn phải cố hết sức để trả miếng. Trong trường hợp của tôi thì bọn kia là bọn thợ săn. Tôi đến rên lớn; đó, chúng lại ở đó, hình ảnh vẫn còn tươi mới trong tâm trí tôi. Tôi cố tập trung nghe những điều Jet đang dạy tôi; cách khép cánh ở góc độ nào, vị trí của bàn tay, khoảng cách đặt chân và mọi thứ tôi cần, nhưng ngay lúc này tôi chỉ không thể để đầu óc mình khỏi lo lắng về bọn thợ săn. Chúng là lí do cho tôi quên lãng những gì tôi đang làm, thận chí là việc tập luyện này.
Và còn nữa, tôi còn nghĩ về Joey nữa. Không biết sao gần đây cô nàng như ở đâu đâu và xa cách lắm. Có vẻ như có cái gì đó làm cô nàng bận tâm ghê lắm vậy; việc đó dường như không liên quan gì đến tôi vậy nên tôi không có lý do gì để phải biết nó là cái gì, nhưng điều đó cứ làm tôi lo lắng như lo về bọn thợ săn vậy.
“Raven? Cháu có vẻ xao nhãng quá đấy,” Jet nói, lôi tôi ra khỏi những suy nghĩ miên man nãy giờ. “Có gì không ổn sao?”
Tôi không biết có nên bày tỏ với ông hay không. “Dạ…không” Tôi nhanh chóng đổi chủ đề. “Vậy, um. Đây chính xác là loại chiến thuật gì vậy ạ? Một trong những nghệ thuật quân sự sao?”
Cú đánh trống lảng của tôi có tác dụng. Hoặc là tôi nghĩ vậy. “Không, đó là kinh nghiệm ta có được có được.”ông mỉm cười. Vấn đề được đặt ra là chúng làm việc quá chỉnh chu và có kế hoạch từ trước, vì vậy mà đôi khi việc đoán đường đi nước bước là một cú đặt cược lớn đấy. Và như kết quả của hôm nay thì thế đứng của cháu đang tố cáo việc thiếu tập trung của cháu đấy.”
Tôi nhanh chóng buông hai cánh tay xuống và quay lại thế đứng bình thường của mình. Tôi có thể nói với ông. Dù gì ông cũng là một người bạn của tôi. “Cháu chỉ lo về…bọn thợ săn. Cháu thật sự cảm kích về việc bác sĩ dạy cháu tất cả những thứ này nhưng cháu vẫn không biết liệu cháu có thể thành công…”
Ông có thể cảm nhận được một thứ gì đó nữa. “Còn gì nữa không? Sự xao nhãng của cháu dường như rất dễ nhân ra và hầu hết những ý nghĩ đó vẫn còn làm cháu khó chịu.”
Tôi thật sự không thể dấu bất cứ điều gì khỏi người đàn ông này. “Joey. Bạn ấy có vẻ hơi…bận tâm về một cái gì đó gần đây ạ.”
Jet gật đầu. “Ừ, ta biết chuyện đó. Nhưng ta sẽ để cô bé tự mình kể cho cháu nếu cháu muốn biết.” Tôi thở hắt ra và gật đầu, hi vọng rằng dù thứ gì đang quấy rầy cô nàng, chuyện của cô sẽ không đến mức nghiêm trọng. Tôi vẫn cứ nghĩ về cô nàng rất nhiều và không biết liệu tôi có thể thành công.
“Vậy nên nếu đối phương lao đến cháu như thế này…” ông làm một vài động tác đơn giản. “Cháu có thể né như thế này” ông biểu diễn một thế đứng kiểu luồn lách, “hoặc là “chặn người đó như thế này”. Ông kẹp cánh tay lại trước ngực và mặt. “Nhưng chúng sẽ di chuyển rất phức tạp và phối hợp với nhau nên cháu phải điều chính tư thế của mình nhiều đấy. Cháu thông cảm, ta chỉ biết những thứ này từ kinh nghiệm chơi và thiết kế game. Ta chưa bao giờ thực sự phải chiến đầu.
Ông dạy tôi một số cách đơn giản để tránh những cú thụi và đá đơn giản, hầu hết trong số chúng không cần nhiều sức lực lắm. Cũng không khó lắm cho đến khi ông nói “Được rồi, giờ cháu có thể thực hành. Ta sẽ hướng dẫn cháu cách di chuyển lắt léo và chỉ thực hiện ngay lúc ta bảo cháu làm nhé”
Tôi làm theo một vài hướng dẫn liên hồi, lách qua bên phải, qua trái, nhảy lên và dùng tay chặn đối phương. Tôi khá thành công trong việc luồn lách để né các cú đấm nhưng việc chặn đối phương lại gây bất lợi cho khả năng tấn công trong lúc bay của tôi. Ông gật đầu công nhận điều đó. Có lẻ cháu không có thế mạnh về thể chất, nhưng nhớ đây: hãy đoán trước để phục kích đường đi nước bước của kẻ thù trước khi nó kịp ra tay và hãy sử dụng điểm yếu của họ để đánh bại họ” Ông nói thì dễ lắm nhưng thực sự thì hoàn toàn không.
Rồi ông bảo tôi lạng lách thế nào tùy ý tôi và ngay lập tức bắt đầu tấn công tôi trở lại. Tôi hoàn toàn không chắc về những gì tôi đang làm; tôi chỉ cố tránh khỏi bị đấm vào người. Tôi chặn người ông và luồn lách khỏi những lần xuống tay của ông, và thâm chí tôi đã nhảy qua thành công khí một cú đá xoẹt qua. Việc nhảy lên khỏi mặt đất khiến tôi nhớ đến là tôi có cánh. Ông đã dạy tôi vài chiêu bay và bây giờ tôi đã biết cách sử dụng chúng. Chúng tôi nghỉ một khoảng ngắn, khoảng 2 phút và lại tiếp tục quay lại luyện tập.
Lần này ông sử dụng những thế di chuyển mà tôi hầu như không thể chặn ông lại được Chúng quá mạnh hoặc là do tôi không thể khép tay và chân để chặn nó lại một cách phù hợp. Tôi luồn lách một vài cú tấn công và bay vào không trung để tránh số còn lại đang chực đấm vào người tôi. Khi tôi chạmk đất trở lại, ông đang mỉm cười. “Tốt lắm. Ta đã thấy cháu biết dùng cái đầu của mình đấy. Có thể cháu sẽ có lúc phải bay lên nhưng đừng quên rằng chúng có thể đã trang bị vũ ở đó”
Tôi gật đầu, cười nhẹ. Thật là chán nản nhưng chí ít tôi cũng đã đi được một phần nào đó của quãng đường cần phải qua.
“Dù gì, chắn và né rất hữu ích nhưng phòng thủ sẽ không dẫn đến chiến thắng được. Bây giờ ta sẽ dạy cháu cách tấn công.” Tôi suýt chút là đã gào to lên lần nữa. “Tùy vào kết quả của ngày tập hôm nay mà ta có thể học dùng phép thuật vào ngày mai hoặc một ngày sau đó”