-->

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

Set me free - Chap 6 part 1/2 - [C.R]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 6 part 1/2 by [C.R]

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"

-----~-----


6. Distracted

Tôi hít hà không khí trong lành của buổi sáng tươi đẹp. Một gợn gió nhẹ hiền hòa làm gợn sóng mái tóc và lông vũ trên người tôi, nhẹ nhàng thì thầm những âm thanh của nó vào tai tôi. Tôi dang đôi cánh, trải rộng nó ra, bay lên lượn lờ qua thung lũng nhẹ nhàng một hai vòng trước khi vị bác sĩ tới và bắt đầu luyện tập.

“Ấm người chưa nào?” ông chào tôi thân thiện khi tôi vừa hạ cánh xuống rìa mõm đá dốc đứng. Tôi gật đầu, cảm thấy tỉnh táo hơn sau màn khởi động vừa rồi. “Tốt, giờ ta bắt đầu được rồi. Cho ta xem một cú lặn người lần nữa nào…” Tôi thả người vào không khí, lượn đôi cánh của mình cho một cú lặn trong không trung và sà xuống, ngay dưới rìa mõm đá dốc đứng, rồi lao vút lên và trở lại chỗ mõm đá ban nãy.

“Không tồi, nhưng cố chính cánh môt tí nữa, như thê này nè” ông hướng dẫn trực quan bằng cánh tay mình, “và đừng lao lên bén quá. Được rồi, còn về cú xoay tròn giật lùi thế nào rồi? Gặp may chứ với chiêu đó chứ?”

Chúng tôi luyện lại tất cả những thế di chuyên mà chúng tôi đã tập hôm qua: lặn, lăn tròn, bật, bổ nhào, thả người rơi ở tư thế đứng và nhiều thứ nữa. Mới chỉ là bắt đầu buổi luyện tập cho ngày hôm nay mà tôi đã mệt lã rồi. Jet đã đúng khi nói tôi phải quyết tâm thúc ép bản thân mình nếu không thì tôi chẳng tiến bộ lên được.

Hôm nay chúng tôi bắt đầu bài luyện tập chiến đấu, vậy nên tôi thực sự không biết đến bao giờ tôi mới có thể sử dụng phép thuật. Tôi hầu như chẳng biết gì về chiến thuật chiến đấu, ngoại trừ chuyện nếu có một ai đó đánh bạn thì bạn phải cố hết sức để trả miếng. Trong trường hợp của tôi thì bọn kia là bọn thợ săn. Tôi đến rên lớn; đó, chúng lại ở đó, hình ảnh vẫn còn tươi mới trong tâm trí tôi. Tôi cố tập trung nghe những điều Jet đang dạy tôi; cách khép cánh ở góc độ nào, vị trí của bàn tay, khoảng cách đặt chân và mọi thứ tôi cần, nhưng ngay lúc này tôi chỉ không thể để đầu óc mình khỏi lo lắng về bọn thợ săn. Chúng là lí do cho tôi quên lãng những gì tôi đang làm, thận chí là việc tập luyện này.

Và còn nữa, tôi còn nghĩ về Joey nữa. Không biết sao gần đây cô nàng như ở đâu đâu và xa cách lắm. Có vẻ như có cái gì đó làm cô nàng bận tâm ghê lắm vậy; việc đó dường như không liên quan gì đến tôi vậy nên tôi không có lý do gì để phải biết nó là cái gì, nhưng điều đó cứ làm tôi lo lắng như lo về bọn thợ săn vậy.

“Raven? Cháu có vẻ xao nhãng quá đấy,” Jet nói, lôi tôi ra khỏi những suy nghĩ miên man nãy giờ. “Có gì không ổn sao?”

Tôi không biết có nên bày tỏ với ông hay không. “Dạ…không” Tôi nhanh chóng đổi chủ đề. “Vậy, um. Đây chính xác là loại chiến thuật gì vậy ạ? Một trong những nghệ thuật quân sự sao?”

Cú đánh trống lảng của tôi có tác dụng. Hoặc là tôi nghĩ vậy. “Không, đó là kinh nghiệm ta có được có được.”ông mỉm cười. Vấn đề được đặt ra là chúng làm việc quá chỉnh chu và có kế hoạch từ trước, vì vậy mà đôi khi việc đoán đường đi nước bước là một cú đặt cược lớn đấy. Và như kết quả của hôm nay thì thế đứng của cháu đang tố cáo việc thiếu tập trung của cháu đấy.”

Tôi nhanh chóng buông hai cánh tay xuống và quay lại thế đứng bình thường của mình. Tôi có thể nói với ông. Dù gì ông cũng là một người bạn của tôi. “Cháu chỉ lo về…bọn thợ săn. Cháu thật sự cảm kích về việc bác sĩ dạy cháu tất cả những thứ này nhưng cháu vẫn không biết liệu cháu có thể thành công…”

Ông có thể cảm nhận được một thứ gì đó nữa. “Còn gì nữa không? Sự xao nhãng của cháu dường như rất dễ nhân ra và hầu hết những ý nghĩ đó vẫn còn làm cháu khó chịu.”

Tôi thật sự không thể dấu bất cứ điều gì khỏi người đàn ông này. “Joey. Bạn ấy có vẻ hơi…bận tâm về một cái gì đó gần đây ạ.”

Jet gật đầu. “Ừ, ta biết chuyện đó. Nhưng ta sẽ để cô bé tự mình kể cho cháu nếu cháu muốn biết.” Tôi thở hắt ra và gật đầu, hi vọng rằng dù thứ gì đang quấy rầy cô nàng, chuyện của cô sẽ không đến mức nghiêm trọng. Tôi vẫn cứ nghĩ về cô nàng rất nhiều và không biết liệu tôi có thể thành công.

“Vậy nên nếu đối phương lao đến cháu như thế này…” ông làm một vài động tác đơn giản. “Cháu có thể né như thế này” ông biểu diễn một thế đứng kiểu luồn lách, “hoặc là “chặn người đó như thế này”. Ông kẹp cánh tay lại trước ngực và mặt. “Nhưng chúng sẽ di chuyển rất phức tạp và phối hợp với nhau nên cháu phải điều chính tư thế của mình nhiều đấy. Cháu thông cảm, ta chỉ biết những thứ này từ kinh nghiệm chơi và thiết kế game. Ta chưa bao giờ thực sự phải chiến đầu.

Ông dạy tôi một số cách đơn giản để tránh những cú thụi và đá đơn giản, hầu hết trong số chúng không cần nhiều sức lực lắm. Cũng không khó lắm cho đến khi ông nói “Được rồi, giờ cháu có thể thực hành. Ta sẽ hướng dẫn cháu cách di chuyển lắt léo và chỉ thực hiện ngay lúc ta bảo cháu làm nhé”

Tôi làm theo một vài hướng dẫn liên hồi, lách qua bên phải, qua trái, nhảy lên và dùng tay chặn đối phương. Tôi khá thành công trong việc luồn lách để né các cú đấm nhưng việc chặn đối phương lại gây bất lợi cho khả năng tấn công trong lúc bay của tôi. Ông gật đầu công nhận điều đó. Có lẻ cháu không có thế mạnh về thể chất, nhưng nhớ đây: hãy đoán trước để phục kích đường đi nước bước của kẻ thù trước khi nó kịp ra tay và hãy sử dụng điểm yếu của họ để đánh bại họ” Ông nói thì dễ lắm nhưng thực sự thì hoàn toàn không.

Rồi ông bảo tôi lạng lách thế nào tùy ý tôi và ngay lập tức bắt đầu tấn công tôi trở lại. Tôi hoàn toàn không chắc về những gì tôi đang làm; tôi chỉ cố tránh khỏi bị đấm vào người. Tôi chặn người ông và luồn lách khỏi những lần xuống tay của ông, và thâm chí tôi đã nhảy qua thành công khí một cú đá xoẹt qua. Việc nhảy lên khỏi mặt đất khiến tôi nhớ đến là tôi có cánh. Ông đã dạy tôi vài chiêu bay và bây giờ tôi đã biết cách sử dụng chúng. Chúng tôi nghỉ một khoảng ngắn, khoảng 2 phút và lại tiếp tục quay lại luyện tập.

Lần này ông sử dụng những thế di chuyển mà tôi hầu như không thể chặn ông lại được Chúng quá mạnh hoặc là do tôi không thể khép tay và chân để chặn nó lại một cách phù hợp. Tôi luồn lách một vài cú tấn công và bay vào không trung để tránh số còn lại đang chực đấm vào người tôi. Khi tôi chạmk đất trở lại, ông đang mỉm cười. “Tốt lắm. Ta đã thấy cháu biết dùng cái đầu của mình đấy. Có thể cháu sẽ có lúc phải bay lên nhưng đừng quên rằng chúng có thể đã trang bị vũ ở đó”

Tôi gật đầu, cười nhẹ. Thật là chán nản nhưng chí ít tôi cũng đã đi được một phần nào đó của quãng đường cần phải qua.

“Dù gì, chắn và né rất hữu ích nhưng phòng thủ sẽ không dẫn đến chiến thắng được. Bây giờ ta sẽ dạy cháu cách tấn công.” Tôi suýt chút là đã gào to lên lần nữa. “Tùy vào kết quả của ngày tập hôm nay mà ta có thể học dùng phép thuật vào ngày mai hoặc một ngày sau đó”

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

Set me free - Chap 5 part 2/2 - [B.P]

Set me free.
Chap 5.2


Dường như ở người đàn ông này có cái gì đó khác hơn những suy nghĩ ban đầu của tôi. Theo tôi được biết, ông ấy đơn thuần là một bác sĩ, một người lập trình trò chơi điện tử và thiết kế vũ khí. Có lẽ hai cái sau có liên quan đấy; kiểu cách nói chuyện của ông nghe rất chi là tôi-kinh-nghiệm-đầy-mình. Hoặc là, có một điều gì đó khác nữa về ông. Có thế thì tôi cũng chẳng bất ngờ gì. "Vâng ạ," tôi nói, cố gắng ghi lại lưu ý nho nhỏ này trong trí nhớ.

Jet cởi áo khoác ngoài rồi tùy tiện vứt lên nền đất. Chắc là tôi tưởng tượng ra thôi, nhưng tôi đã nghĩ rằng bờ đá rung lên nhè nhẹ khi chiếc áo chạm đất. "Hiển nhiên, việc tận dụng thế mạnh của mình trong trận chiến là điều rất quan trọng. Nên chúng ta sẽ có một vài điểm khởi đầu hợp lí dành cho cháu."

"Nhưng cháu không có thế mạnh," tôi vừa khẽ nói vừa “nghiên cứu” mấy sợi dây buộc giày. Tôi đến đây đã gần mười phút rồi, và đôi giày của tôi đã khoác lên một lớp áo mịn bằng bụi đất.
Ông cười nhẹ. "Có, chắc chắn cháu có. Cháu có thể bay, là một. Một trong những sức mạnh của cháu. Còn gì nữa? Này, cháu có thể thao túng cả “Khí” đấy. Đó là một sức mạnh nữa, phải không nào?"

Tôi di chuyển một cách căng thẳng. "Vâng, cháu nghĩ là ông đúng."

Ông tiếp lời. "Và hình như cháu còn có cả cấu trúc khung xương nhẹ như loài chim. Ta đã chú ý từ khi chạm vào vai cháu mới đây. Nhẹ nhàng, nhưng vững chắc. Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu từ đó trước. Nhưng có lẽ ta cũng nên bàn về những điểm yếu lớn của cháu. Nếu không tránh được chúng, thì bằng cách nào đó cháu phải khắc phục chúng."

"Có cách nào để tránh được hết mấy thứ đó trong cùng một lúc không?" Tôi hỏi cộc lốc.

"Điểm yếu số một: thiếu tự tin. Thôi được rồi, chúng ta sẽ làm việc về vấn đề này." Ông hướng thẳng về phía vách đá, chẳng buồn đợi tôi.

Tôi chỉ biết đứng ngó theo ông trân trân. Nếu cứ đi kiểu đó, thể nào ông cũng ngã xuống dưới. Ông ta nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy? "Chờ đã, bác sĩ!"

Ông biến mất phía bên kia vách đá. Ông ta điên rồi; ông ta đang đi bộ dọc xuống vách đá như tập thể dục buổi sáng chắc. Tôi phải kiểm tra xem ông có an toàn hay không, với điều kiện tôi tìm được ông ấy. Mình làm được, tôi tự nhủ. Cũng đâu có gì to tát cho cam, chỉ là đi qua bên kia bờ vực để tìm một vị bác sĩ đã thong dong đi xuống thôi mà. Tôi hớp lấy một hơi mát lạnh đầy khí núi. Đôi chân tôi thoi rầm rập xuống nền đất khi tôi chạy lấy đà và sải rộng đôi cánh ngay bên rìa vực thẳm. Đột ngột, dưới chân tôi không còn mặt đất nữa; tôi bay vút lên không trung rồi lại lượn xuống rất ngọt để rà xét khắp khu vực tìm người đàn ông lớn tuổi hơn. Tôi không thể tìm thấy ông ấy ở bất cứ đâu. Ông ấy đã rơi xuống dưới sâu đến như thế kia à? Tôi giảm tốc độ và hạ tầm bay, vẫn không ngừng tìm kiếm.

"Mất cái gì hả, Raven?" một giọng nam hỏi. "Gần như là không thể tìm lại được đâu." Ôi, tuyệt. Thật là làm người ta vững dạ. Tôi quay vòng để xác định nguồn gốc của tiếng nói. Và suýt chút nữa ngã khỏi không trung.

Là Jet. Trông như ông đang đứng trên mặt ngang của bờ vực, chân ông dính chặt vào bề mặt lởm chởm dốc đứng. Tôi cố gắng bĩnh tĩnh lại và đáp xuống một rìa đá ngay bên dưới ông. "Thưa bác sĩ? Làm sao ông đứng thế kia được?"

Ông nhe răng cười. "Cứ coi như tôi là người đặc biệt và mặc kệ chuyện đó đi. Vậy, chúng ta đang nói đến sự kém tự tin của cháu." Gì thì gì, nhìn ông biến mất sau bờ vực cũng đâu có làm tăng sự tự tin của tôi lên tí nào đâu. "Hừmm, giờ chúng ta làm thế nào nhỉ? Được, ta sẽ nghĩ đến vài thứ. Trong lúc đó, ta sẽ đưa cháu trở lên trên kia." Một lần nữa, ông lại chạy dọc theo vách đá mà chẳng đợi tôi. Tôi rên rỉ rồi lại đập cánh vào không trung, hướng lên nơi Jet đang đứng chờ tôi.
"Ta đoán chúng ta sẽ làm việc với cách bay của cháu nữa. Cháu có khúc mắc gì về kỹ thuật bay không?"

Tôi suy nghĩ về việc đó một chút trong lúc điều hòa hơi thở. Tôi nhớ lại lần đầu sử dụng đôi cánh này để bay. "Không ạ, cháu đoán việc đó cũng giống như bản năng."

"Xuất sắc, vậy là cháu đã thực hiện được mọi thứ cơ bản rồi. Vậy có bao giờ thử làm một vài chuyển động phức tạp hơn giữa không trung chưa?" Tôi lắc đầu. "Tốt, vậy có lẽ là mấy thứ này có ích. Ta chắc là trước đây cháu đã thấy động tác bổ nhào rồi chứ…"
________________________________________

Tôi rên rỉ khi thả người đổ ập xuống chiếc giường dư trong căn hộ của Joey buổi chiều hôm đó. Ai mà nghĩ được Jet vừa là bác sĩ, vừa là người thiết kế vũ khí, lập trình trò chơi và còn được đào tạo cả nghệ thuật lén lút nữa chứ? Ông ấy thực sự phải là cái gì đó; thậm chí ông còn định rèn luyện tôi cách điều khiển sức mạnh của mình nữa kia. Chắc ông không phải người bình thường như bề ngoài. Nếu tôi gắng sức nhấc một ngón tay lên thì cả cơ thể này sẽ càu nhàu cho coi. Tôi không tưởng tượng được quá trình luyện tập lại khắc nghiệt đến như thế.

Joey vẫn còn ở phòng thí nghiệm, nhưng sẽ sớm quay lại. Cô nàng đã dành phần tôi một cái bánh mì kẹp trên bàn bếp. Hiện giờ tôi tạm thời ở nhờ căn hộ của cô nàng; có thể thấy được là Jet sống quá xa để tôi có thể ở lại chỗ ông, cộng với Joey không đến nỗi quái dị như ông. Tôi cũng đã bắt đầu trở nên thân thuộc với hàng xóm láng giềng quanh đây. Thực tế thì họ khá thân thiện; họ hình như biết rõ phải đối đãi thế nào với kiểu người rụt rè. Tôi cũng thấy an tâm, phần nào là do họ vẫn chưa chú ý được điều gì lạ ở tôi. Ít nhất là cho đến bây giờ.

Nhưng rồi những lời hăm dọa của bọn thợ săn vẫn quanh quẩn ở một góc nào đó trong tâm trí tôi. Tôi không nghĩ là bọn chúng định buông tha tôi như thế; chúng trông có vẻ rất quyết tâm tiêu diệt cho đến phù thủy cuối cùng, và giờ tôi đã biết là quả bom sinh học đã không giết được bọn chúng, thậm chí còn có thể đã biến đổi chúng theo một cách nào đó, tôi chỉ cảm thấy bực bội và căng thẳng suốt. Tôi đã cố không nghĩ về bọn chúng. Tôi giải những câu đố đơn giản, đọc lướt qua bộ sưu tập truyện tranh đồ sộ của Joey, vẽ phác họa khung cảnh nhìn từ cửa sổ căn hộ, và làm tất cả mọi thứ tôi có thể nghĩ ra, nhưng bất kể tôi cố gắng đến mức nào, bọn thợ săn vẫn trồi lên trong tâm trí tôi.

Tôi ngáp và duỗi người trên chiếc giường bé tẹo. Nằm thoải mái lắm, nhưng mà thực ra, ngay cả mặt đất cũng trở thành nơi lí tưởng để đặt lưng sau tất cả mấy thứ mà Jet đã bắt tôi làm ngày hôm nay. Tôi rên lên lần nữa; quá trình luyện tập chỉ càng nhắc tôi nhớ đến bọn thợ săn. Tôi lăn qua, kéo tấm chăn lên đầu và chìm vào bóng tối khi đôi mắt khép lại.

________________________________________

Một lúc sau Joey thúc tôi dậy. "Wow, một ngày mệt mỏi ha? Có khi mình cứ để bạn ngủ thêm thì tốt hơn."

Tôi mơ màng rền rĩ; bản năng con người của tôi vẫn còn xung đột với đặc tính loài chim. Hầu hết các loài chim không ngủ vào buổi chiều, theo tôi được biết. Ngoại trừ cú và các loại chim ăn đêm khác. Tôi ngáp. "Có gì sao?" Tôi hỏi, dụi mắt.

"Không, không có gì hết. Bữa tối xong rồi. Bạn đã ngủ suốt bốn tiếng rồi đấy," cô nàng thêm vào, để ý đến biểu hiện bối rối trên gương mặt tôi. "Mình đã nấu gà."

Joey im lặng một cách kì cục suốt bữa ăn tối. Thì cũng có nói chuyện chút chút, nhưng nghe thật xa cách, cứ như thể cô nàng đang lo lắng chuyện gì vậy. Tôi dò hỏi xem mình có giúp được gì chăng. Cô nàng đáp, "Không, đừng lo gì hết, mình chỉ là có nhiều thứ rối rắm trong đầu quá thôi."

Sau bữa tối, cô nàng ngồi trước máy tính làm gì đó. Thỉnh thoảng, cô nàng ngó chăm chăm vào màn hình trống trơn trong vòng vài phút, rồi giật mình trở lại thực tại và tiếp tục công việc. Cứ vài phút cô nàng lại ngấm ngầm liếc nhìn tôi một cái.

"Gì?" Tôi hỏi, sau lần thứ năm như vậy.

"Không có gì, chỉ là mình thấy bạn cứ nhìn mình chằm chằm. Bạn làm mình thấy lúng túng." Cô nàng lại trả sự chú ý của mình về với cái màn hình. Năm phút sau, cô nàng lại liếc nhìn tôi nữa. Lần này, tôi im miệng.

Được thôi, nếu cô nàng không định nói với tôi, thì tôi cũng không ép. Nếu cần nói ra, thì đến lúc nào sẵn sàng cô nàng sẽ nói. Tôi có lẽ chưa từng trải trong tình bạn, nhưng tôi sẽ có mặt mỗi khi cô bạn này cần tôi.

Có một lí do rất đúng đắn tại sao cô bạn không hé răng với tôi bất cứ chuyện gì cả.




Your soul is free to see...

[B.P]

FS Team

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Diablo IX ~ XII - [R.Mi]

Lời đầu tiên Rin thành thật xin lỗi mọi người và team vì sự 'bốc hơi' không thể tránh được của Rin trong thời gian qua. Bây giờ Rin đã có điều kiện để dịch truyện trở lại và sẽ tiếp tục Diablo còn dang dở. Xin mọi người yên tâm là Rin sẽ không bao giờ 'đem con bỏ chợ' đâu, trừ khi phía tác giả có ý kiến thôi, nên nếu thấy lâu quá mà không thấy Rin post bài thì có nghĩa là Rin đang gặp trở ngại nên kéo dài thời gian post thôi. :)

And...here we go!

~o0o~

IX

Ngày 11 tháng 9 năm 1917

Trước cổng vòm trước nhà

Nhật ký thân yêu,

Mọi cửa sổ trên lầu đều mở ra rồi chỉ còn cửa gác xép và cửa phòng Bennett thôi. Ba nói ba sẽ dung đến búa nếu chúng vẫn không chịu mở. Bennett bắt đầu khóc vì anh ấy nghĩ Pot bị kẹt trong phòng mình nhưng anh ấy không chắc. Không ai nhìn thấy Pot đã hai ngày rồi. Má nói Pot sẽ ổn thôi, và tớ nói với Bennett Pot không chết được đâu vì nó đâu có bi rắn độc cắn hay bị bắn đâu. Bennett lại khóc to hơn.
Molly và Bà ngoại lại ra ngoài hôm nay để tìm thêm lá ít cành cây. Molly vẫn không chịu nói với tớ Bà cần chúng để làm gì, thảo nào mà ngôi nhà không thích chị ấy. Có lẽ nó chỉ không thích những cái lá đó thôi.
Trời mưa suốt cả ngày nên tớ không ra ngoài chơi được mà Ba cũng sẽ không dạy tớ chơi đàn đâu. Tớ rất thích cái phím trắng cuối cùng bên phải vì nó rất cao như thể nó đang kêu vút lên ấy. Cây đàn có thể kêu vút lâu hơn tớ nữa kìa.

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

X

Ngày 12 tháng 9 năm 1917

Trong cái phòng đầy trứng sâu của tớ

Nhật ký thân yêu,

Bennett lại khóc òa lên như con nít. Má nói anh ấy nói không được tốt, nên anh ấy nói cứ như đang vừa ăn vừa nói ấy. Tớ phát cáu lên khi anh ấy nói thiệt nhiều mà tớ thì chẳng hiểu gì cả, Má nói tất cả những gì tớ cần chỉ là đợi thôi. Tớ không thích đợi vì đợi chán lắm. Molly và Bà đã về tối qua cùng với một cái lọ đựng đầy “lá đặc biệt” khác, nhưng chúng teo lại như nho khô khi Bà bước vào nhà. Trông nó như một bùa phép vậy, mà Bà có vẻ không vui với chuyện đó. Tớ thấy những câu thần chú đều rất gọn gàng, đặc biệt là khi chúng làm đồ vật biến mất. Một lần, tớ nhìn thấy phép thuật khi tớ đi xem xiếc với Má và Molly. Ông ta cho tớ một quả bóng xuất hiện từ trong không khí đấy! Tớ vẫn còn giữ quả bóng trong cái rương nhỏ dưới giường của tớ, nhưng nó bị xì hết hơi rồi. Nó không còn lơ lửng nhưng tớ ước gì nó lại bay lên được.
Tớ đã làm cây đàn kêu lên trong mấy phút thì Má bắt tớ dừng lại. Tớ rất, rất muốn chơi đàn piano. Có lẽ khi Bà đi, Ba sẽ vui hơn và dạy tớ chơi đàn. Tớ thắc mắc không biết Bà có chơi đàn được không.
Tớ không nghĩ Pot ở trong phòng Bennett. Tớ không nghe thấy nó sủa hay rên rỉ như khi ta nhốt nó trong một căn phòng. Có lẽ nó đã chạy đi mất, tớ bảo Bennett. Nhưng anh ấy chỉ òa khóc. Được rồi, là do tớ không thích Pot lắm.
Nhưng đừng có kể với Bennett đấy, tớ không thích nghe anh ấy khóc sướt mướt như một đứa trẻ to xác đâu!

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

XI

Ngày 13 tháng 9 năm 1917

Trong sân

Nhật ký thân yêu,

Cửa phòng Bennett và cửa gác xép cuối cùng cũng mở hôm nay. Chúng kêu “két” thật to khi tự mở ra, nghe hơi giống tiếng cây đàn kêu. Tớ có cảm giác là chúng kêu như đang cười ấy.
Như tớ đã bảo Bennett, Pot không có trong phòng anh ấy. Ba và Molly đã đi tìm Pot rồi, và họ vẫn chưa trở về. Bennett lại ở trong phòng của mình khóc lóc. Anh ấy rất thích Pot, nhưng tớ không biết đến mức nào. Tất cả những gì Pot làm là sủa ầm ĩ và làm vỡ mọi thứ, ví dụ như những cái bình hoa xinh xắn của Má hay những cái ghế của Ba.
Má nói tớ phải ở trong nhà, nhưng tớ không muốn. Thật là chán và tớ cũng muốn đi tìm Pot chuyện đó đồng nghĩa với việc Bennett sẽ thôi khóc lóc.
Hôm nay tớ nghe Má và Bà nói chuyện trong bếp qua cánh cửa ti hí. Bà nói với Má về cái gì đó gọi là 'Nho khô', tớ nghĩ vậy. Bà nói đó là một dạng ma trú ngụ trong nhà và có một con trong nhà tớ. Tớ nghĩ thật tuyệt khi được nhìn thấy ma. Bạn cũ của tớ Cassidy, trở về khi nhà tớ còn ở Ohio, nói với tớ là ma khóc rất nhiều vì chúng rất buồn. Điều đó cũng có lý, vì họ đã chết rồi. Tớ ôm cánh cửa phòng Bennett và cửa gác xép vì tớ nghĩ chúng rất giận Bà. Tối nay, khi mọi người đang ngủ, tớ sẽ thức dậy và bảo con ma hiện ra và nói chuyện với tớ, như vậy nó sẽ không còn buồn nữa. Nho Khô thật là một cái tên buồn cười cho một con ma.
Má và Bà không biết chuyện tớ đã nghe họ nói trong bếp, nên đừng nói gì cả nhé, Nhật ký. Tớ sẽ đặt cho cậu một cái tên sớm thôi, nhưng tớ hi mọng nó sẽ không bị mùi trứng sâu vì cậu nằm dưới giường tớ.
Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

XII

Ngày 13 tháng 9 năm 1917

Dưới cổng vòm sau nhà

Nhật ký thân yêu,

Đằng trước ngôi nhà xấu tính của nhà tớ có rất nhiều cây. Đằng sau lại chỉ có rất nhiều cỏ vừa cao vừa vàng. Tớ nghĩ điều này thật buồn cười vì cỏ thì xanh mà thứ này thì không thế. Má nói những cây cỏ vàng đó gọi là lúa mì, và nó có những cái lông nhỏ nhỏ thú vị ở trên ngọn. Lúa mì làm ra bánh mì, Má nói vậy. Nhưng cỏ vàng không có vị giống bánh mì. Nó dở lắm, như cháo ấy.
Hôm nay, trên đường về từ cánh đồng lúa mì, Ba đã tìm thấy Pot. Ba trông thật rầu rĩ khi về nhà mắt Ba đỏ kè. Ba nói Pot đã được lên thiên đường và bây giờ nó rất hạnh phúc. Tớ chạy lên gác để nói với Bennett rằng Pot đang hạnh phúc trên thiên đường, nhưng Bennett thậm chí còn khóc nhiều hơn.
Má hỏi Ba Pot đã lên thiên đường như thế nào, và Ba nói là Pot bị thương rất nặng ở cổ. Giống như, cái cổ của nó đã di chuyển. Tớ không hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng tớ cố im lặng tự bảo mình khóc để Bennett thấy khá hơn. Ba bắt đầu đào một cái hố cho Pot và trời lại mưa. Tớ bảo Bennett bầu trời đang buồn vì Pot đã lên thiên đường mất rồi, và điều đó làm anh ấy ngừng khóc một chút. Tớ ôm Bennett thật chặt vì Má thường làm vậy khi chúng tớ buồn.
Sau đó nhà tớ sẽ cùng ra ngoài vì Pot đã lên thiên đường, Má nói vậy. tớ muốn hái vài bông hoa thật đẹp trong vườn cho Pot, nhưng Má nói tớ không được làm vậy. Có lẽ tớ sẽ chỉ tặng Pot một ít lúa mì thôi.
Hôm nay Bà thực sự, thực sự im lặng. Bà ngồi dưới cổng vòm sau nhà cả ngày và vò nát một nắm lá nhỏ màu đà giữa những ngón tay. Tớ nghĩ Bà đã từng rất thích những cái lá đó.
Tớ đã quên thức tối hôm qua nên tớ đã không nói chuyện được với Nho Khô. Tớ muốn nhắn lại cho Nho Khô, nhưng tớ không biết để ở đâu để Nho Khô nhận được. Có lẽ là trên đàn piano. Có lẽ Nho Khô thích đàn piano giống tớ vì nó có tiếng như nhiều người đang hát và nó làm Nho Khô ít buồn hơn.

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

Your soul is free to see...

[R.Mi]

F.S Team


Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Set me free - chap 5 part 1/2 - [SiT]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 5 part 1/2 by [SiT]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"

~o0o~

5. Progress

“L-Luyện tập ư? Làm gì chứ?” Tôi lắp bắp trong sợ hãi, bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi những lời ông nói.

“Làm tăng sức mạnh của cháu, dĩ nhiên rồi. Mấy thứ đó sẽ chẳng có tác dụng gì mấy, nếu cháu chẳng thể sử dụng chúng một cách hợp lý.” - Ngừng lại một bước, ông đáp. Ông cao hẳn hơn tôi, vì vậy tôi phải cố sải chân thật nhanh để bắt kịp bước đi nhanh nhẹn của ông.

“Nhưng mà ông à, chúng đã giúp con đôi lần, mặc dù con đã chẳng biết sử dụng đấy thôi.” Tôi phản đối trong lúc rời khỏi phòng thí nghiệm, những tòa nhà trở nên nhòe sắc theo từng bước chân.

Ông cười nhẹ: “Vậy thì sao cháu không nghĩ, nếu biết sử dụng mấy thứ đó, thậm chí chúng sẽ hiệu quả hơn hẳn?” – Tôi cắn chặt môi; ông nói đúng. Rồi ông hạ giọng: “Cháu sẽ cần chúng đấy.”

Tông điệu của ông cho thấy ông đang thực sự nghiêm túc. Tôi nhìn ông trừng trừng, mắt thao láo: “Ý ông là…?”

“Những tên thợ săn mà cháu nói… Ta không nghĩ mấy quả bom sinh học mà hôm bữa ta đưa cho Joey phát huy đầy đủ tác dụng. Ta đã nói với con bé rồi, mấy thứ đó chưa sẵn sàng đâu, nhưng mà… cháu biết Joey rồi đấy.”

Tôi gật nhẹ, nhưng tim tôi như thót lại: “Vậy chính xác là chúng có tác dụng gì?”

Ông thở dài: “Thực ra lúc đầu nó được thiết kế để kiểm soát côn trùng, nhưng sau lại thấy quá cực đoan, do thế nên nó không còn phù hợp nữa. Ta đã thay đổi một vài lần với ý định sử dụng cho mục đích phòng thủ.” – Ông giải thích, nhịp chân chậm lại, mặc dù vậy để bắt kịp ông, tôi vẫn phải sải bước thật lẹ.

“Và sau đó thì… ?” – Tôi nôn nóng hỏi gấp. Những điều nãy giờ ông nói chẳng cho thấy mọi chuyện sẽ đưa đến một kết cục tốt đẹp.

“Umm, hôm bữa ta có đem ra thử kiểm tra ở phòng thí nghiệm. Cũng chẳng làm gì nhiều ngoại trừ việc thêm vào một mớ khói màu. Nhưng mà…” – Ông do dự. Thật chẳng phải là điều tốt lành mà. “Có mấy con kiến bò lăng quăng dưới sàn nhà, và chúng gặp phải dòng điện. Nhớ là ta đang thử bom sinh học đấy nhé.”

Ông đột ngột dừng lại; làm tôi suýt nữa tông vào ông. “Vậy thì… chuyện gì đã xảy ra với mấy con kiến?” – Tôi chậm rãi hỏi, đánh hơi được một mối liên hệ nào đó với vấn đề mà chúng tôi đang đề cập đến.

Jet nhún vai: “Thực ra là chẳng có gì to tát cả. Ta vứt chúng với số thuốc trừ sâu. Thật là hiệu quả.” – Ông trầm ngâm. “Ta nên thêm một số thứ.”

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là hỏi ông tại sao ông lại nuôi nấng mấy con kiến đó, nhưng linh cảm cho tôi biết ông hẳn có một lý do. Tôi suy nghĩ một cách cẩn thận những gì ông nói. “umm… Vậy bác sĩ, chắc hẳn ông chẳng cần loại thuốc quá mạnh như thế chỉ để tiêu diệt một vài con kiến chứ?” – Tôi hỏi, hy vọng là tôi nói trật.

Ông nhìn tôi: “Không, chẳng cần thiết nếu chúng là những con kiến bình thường. Um, chúng ta đang nói đến loại bom sinh học phải không? Vì vậy ta chỉ thuần túy kiểm tra mức độ ảnh hưởng của chúng lên những sinh vật sống, hơn là lên ta. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, ta nhận ra những vết nứt trên sàn nhà, nơi mà mấy con kiến bò qua. Lại là những vết nứt lớn khá là đẹp. Vào đúng con đường mấy con kiến bò.”

Tôi trừng trừng nhìn ông: “V-Vậy thì, chính xác là chúng nói lên điều gì?”

Ông lắc đầu: “Ta cũng không dám chắc, bởi vì mẫu thử có thể tác dụng lên con người có sai lệch đôi chút. Nhưng ta thấy khá là chắc để kết luận rằng nó sẽ không tiêu diệt hoàn toàn sự sống của sinh vật trong bán kính hai mươi mét như đáng ra nó phải vậy.”

Tôi suy sét cẩn trọng. Và bỗng giật bắn mình: “Ý ông là mấy tên thợ săn đó chưa chết sao? Điều đó có nghĩa là bọn họ có thể vây bắt cháu ngay bây giờ sao?”

Ông khẽ gật. “Chính xác là vậy. Và do thế cháu cần phải luyện tập. Cháu chẳng phải là một cậu bé nhanh nhẹn sao hả?” – Tôi không chắc có phải ông ấy đang châm biếm tôi hay không nữa.

Tôi nhìn quanh, bỗng dưng nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Chúng tôi đang ở giữa một khaỏng không trống trơn, rộng rãi, vây quang bởi từng cụm những tòa nhà chọc trời. “Umm… ở đây sao?”. Không có ai khác ở đây, nhưng nếu ai đó tình cờ ngang qua, chúng tôi sẽ dễ dàng bị phát hiện.

“Chắc hẳn là không rồi.” – Ông đáp đầy hứng khởi – “Chẳng phải không nên để ai nhìn thấy chúng ta hay sao?”

“Tất nhiên là không rồi, những nếu vậy thì là ở đâu—“ – Tôi hỏi dồn dập, không thể cưỡng ép mình dừng lại.

Thật là khó để diễn tả cảm giác lạ lùng thoáng qua trong cơ thể tôi lúc này. Tôi khép chặt mắt nhưng vẫn cảm nhận được sự nhẹ tễnh, mất phương hướng và cảm giác buồn nôn ập đến. Cùng lúc, một cơn gió dường như ngay lập tức đẩy tôi theo một hướng cố định nào đó. Tôi cũng không biết miêu tả sao nữa, nhưng tôi đã cố để nó gần với thực tại hết mức có thể rồi.

Cảm giác kì lạ bỗng dưng tan biến một cách đột ngột. Tôi dường như không có đủ thời gian để mở mắt trước khi đá phải một vật cứng gì đó cùng cú ngã trời giáng. Rên rỉ một hồi, tôi cố kéo mạnh cơ thể đứng vững trên đôi chân của mình. Mọi thứ xung quanh dần trở nên rõ ràng. Chúng tôi như đứng giữa không trung vậy. Tôi lắc mạnh đầu để lấy lại tầm nhìn một lần nữa. Tôi đang đứng trên rìa một vách đá. Quên béng mất đôi cánh, tôi suýt ngã ngửa về phía sau, may mà có Jet ở đó.

“Thư giãn nào.” – Ông nói, vỗ nhẹ vào vai tôi. “Đó chỉ là vách đá thôi mà. Nó chỉ cách ba trăm ngàn—“

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” – một trạng thái hỗn loạn trong giọng nói – “Làm sao chúng ta tới được đây?”

Ông suy nghĩ câu hỏi tôi đặt ra trong giây lát. “Ta cũng không biết chính xác là chúng ta đang ở đâu, nhưng có vẻ đây là một vách núi.”

“Cháu nghiêm túc đấy, chúng ta đang ở đâu?” – Tôi ngắt lời ông một cách mất kiên nhẫn.

“Ta thực sự không biết tên của vùng đất này hay bất cứ thứ gì cả, nhưng ta đã đến đây rồi. Rất nhiều lần là đằng khác.” - Ông đưa mắt lướt nhìn khung cảnh xung quanh. Chẳng có thứ gì khác ngoài một địa hình đồi dốc vách đá lởm chởm, mấy đám mây hờ hững và vô số mảnh vụn của bầu trời.

Ông bước đi trong lúc trả lời: “Một là, ta có lý do để đến đây. Hai là, ta đã nói là chúng ta đến đây để luyện tập, chẳng phải sao?”

“Phòng trường hợp mấy tên thợ săn đến đây tìm cháu.” – Tôi đáp, khẽ gật đầu khi nhớ lại những gì ông từng nói. Nhưng có cần thiết phải luyện tập giữa một nơi kì cục như thế này không?

Ông hít thật sâu: “Chẳng có gì tốt đẹp hơn là được hít thở không khí trong lành sau chuyến đi mười tiếng dưới lòng đất. Raven à, ta cho cháu biết, nơi đây sẽ là nơi luyện tập hoàn hảo cho cháu. Nó tác biệt với thế giới bên ngoài, cho mình cháu thôi. Cháu có thể tự do thoải mái sử dụng phép thuật mà khỏi lo bị phát hiện.”

Đó là sự thật, tôi miễn cưỡng chấp nhận. Nơi nào có càng nhiều người thì tôi chẳng thể sải cánh mà bay được. Dù sao thì tôi cũng đã không nên làm như vậy một lần. Tôi vẫn đang trong quá trình hội phục sau lần chạm trán đầu tiên với bọn thợ săn, mới hai mươi tư tiếng trước. Tôi đề cập đến điểm này để Jet chú ý.

Ông ấy chỉ nhe răng cười: “Thật sao? Theo ta thì cháu chẳng có vẻ gì là đang bị thương cả. Tại sao vậy, cánh vẫn còn đau à?”

Tôi tỏ ra hơi bực. Sự xem nhẹ bệnh tình của ông bắt đầu làm tôi thấy khó chịu. “Không phải, nhưng vết thương vẫn chưa khép miệng mà—“

“Vết thương ư, Raven? Vết thương nào chứ?” – Ông vui vẻ hỏi.

Với vẻ mặt cau có, tôi tháo miếng băng đậy vết thương trên cánh. “Ông biết cháu đang nói về cái gì mà. Mấy cái—“. Tôi chỉ vào đôi cánh của mình, nhưng sau đó ngay lập tức ngừng nói khi nụ cười vẫn chưa tắt trên khuôn mặt ông.

Tôi liếc mắt nhìn cánh bên phải của mình, đáng ra phải có một vết thương sâu do mũi tên xuyên trúng chứ. Chẳng có vết thương nào lúc này cả. Ngay đến cả một dấu vết nhỏ cũng không. Tôi kiểm tra cánh bên kia để tìm vết thương do thanh gươm đâm trúng. Cũng chẳng có một bằng chứng nào chứng tỏ đã từng có một vết thương hiện hữu trên cánh bên trái của tôi. Tôi thở dốc giây lát trước khi lại ngước mắt nhìn Jet; ông ấy vẫn nở nụ cười hớn hở.

“Làm sao cháu..— Làm sao ông..— Chuyện gì đã xảy ra vậy?” – Tôi lắp bắp bối rối. Tôi bị thương gần một ngày, và bỗng dưng vết thương biến mất không dấu vết. “B-Bác sĩ, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Là phép thuật.” – Ông đáp một cách đơn giản, nháy mắt. “Thôi nào, chúng ta trở lại với quỹ đạo. Cháu sẽ không bị phát hiện, cộng với lợi thế mà địa hình này sẽ mang lại cho cháu. Hãy luôn tự nhắc nhở mình về điều đó. Bất cứ khi nào phải chiến đấu, hãy luôn chú ý đến mọi vật xung quanh. Chúng có thể có lợi, hoặc gây bất lợi cho cháu. Hãy chắc rằng cháu ý thức được điều đó.” - Ông quay người và tiếp tục sải bước.

Set me free - chap 4 - part 2/2 [C.R]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 4 part 2 by [C.R]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"


~o0o~


Mắt tôi mở to tròn, “Chú biết Karasu? Vâng, cậu Joey phá vỡ bầu không khí yên lặng. “Cháu đói quá, chưa ăn trưa, nhưng mà cháu phải ở lại để chắc chắn là bạn cháu không bị sao cả”

Chú ấy gật đầu với cô nàng. “Có ta đây mà, cậu ấy sẽ không làm sao đâu mà sợ. Con cứ đi đi.” Ông đến ngồi bên cạnh tôi.


Cô nàng nhìn tôi chần chừ. Tôi gật đầu, mỉm cười, nhưng thực lòng tôi không muốn bị bỏ lại với một người tôi hầu như không quen biết, và đặc biệt là với một bác sĩ. “Mình sẽ quay lại sớm thôi, vậy nhé? Mình đi đây”. Cô nàng rời khỏi phòng.


Có thứ gì đó động vào cánh bên trái của tôi. Cú đụng chạm làm tôi nãy dựng người. “Ối!” tôi lùi lại, tránh xa ông một khoảng. Ông có vẻ ngạc nhiên về hành động vừa rồi của tôi.


“Ta đã động vào chỗ nào của cháu à?” Những ngón tay của ông đưa đến gần hơn mảnh áo che dấu cánh của tôi.


“Á!”


Ông gỡ tấm áo choảng khỏi vai bên trái của tôi. Lúc này đôi cánh tôi hiện lên rõ ràng. “Một đôi cánh chim…” ông nói khẽ, chậm rãi.


“Vâng, cánh chim ạ” tôi lặp lại, thấp thỏm, hi vọng ông sẽ không nhận thấy độ kì quặc của nó.


Một cái nhìn suy tư hiện trên nét mặt ông khi ông đứng dậy. “Các cậu có bao nhiêu người? Tôi đã từng gặp một người như cậu vậy.”


Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào ông. “Một người như cháu ạ?”


Ông gật gù, vẫn mang một vẻ mặt suy tư, ngẫm nghĩ. “Có một người, ta tìm thấy cậu ta đang hấp hối trên đường nhiều năm về trước. Ta đã chữa lành cho cậu nhưng cậu ta chẳng bao giờ kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra. Cậu ta chỉ cảm ơn ta và cất cánh ngay khi cậu có đủ khả năng làm điều đó, có thể cháu biết, cậu ta là Karasu?!?”


Cậu ấy đã cho cháu thứ này” tôi nhìn vào đôi cánh của mình, chau mày, “nhưng cậu ấy đã…mất rồi”. Tôi giải thích toàn bộ sự việc cho vị bác sĩ mặc dù tôi chẳng biết gì về ông. Nếu Joey đã tin tưởng ông như vậy thì tôi cũng nên tin ông. Tôi kể ông nghe mọi chuyện về tuổi thơ của tôi, về Karasu và việc Joey đã cứu tôi thế nào khỏi đám thợ săn.


“À, vậy là mọi chuyện đã xảy ra như vậy,” ông trầm ngâm. “Hèn gì cậu ta đã không nói gì, có ấy có thể đã bị bắt vào sở thú, hay tệ hơn là một phòng thí nghiệm.”


“Như cháu,” tôi khẽ nói.


Ông mỉm cười nhìn tôi. “Đừng lo, cháu sẽ an toàn ở đây. Bọn ta không thí nghiệm động vật, bọn ta chỉ phát triển phần mềm thôi. À, bọn ta còn chế tạo và nâng cấp một số vũ khí mà quân đội không hề biết, nhưng đó cũng chỉ là phần nhỏ thôi.” Ông đáp lời một cách lơ đãng. “Cháu có thể gọi ta là Jet.


Raven, tên cháu?”


“Mọi người thường gọi cháu như thế” tôi trả lời, kèm một cái gật đầu.


Ông tiến hành kiểm tra cánh tôi, hỏi tôi một vài câu hỏi như tôi bị tấn công vào chỗ nào, đau ở đâu và đạ loại như thế. Tôi cố hết sức trả lời ông. Tôi còn đề cập với ông về cái lao bị tẩm độc.


“Độc dược à?, hmm. Có nhiều khả năng là vậy. Ta có lẻ cần một mẫu máu để kiểm tra. Cháu có ngại?”


“Cháu đã mất máu rất nhiều” tôi trả lời, cảnh báo, nhưng ông chỉ lặng lẽ lau vết thương cho tôi và bắt đầu đi quanh phòng, sử dụng nhiều dụng cụ trông rất phức tạp. Ông huýt sáo đoạn ông trộn hóa chất trên một ngọn lửa màu xanh.


Sau một vài phút, ông lại ngồi bên tôi. “Ta sẽ cho cháu một liều giải độc trong 5 phút nữa.”


Tôi gãi đầu. Tôi không phải là chuyên gia trong việc này, nhưng thuốc giải độc chỉ cần vài phút để chế tạo sao?. “Nhanh quá vậy ạ. Nhưng một bên cánh cháu vẫn hoàn toàn tê liệt và cháu thậm chí còn không thể chuyện động được cả tiếng đồng hồ rồi”


Ông gật đầu và lau chùi cánh còn lại của tôi, và rồi lại làm gì đó với mẫu thử bằng thứ thiết bị trông cầu kỳ đó. “Sẽ mất thêm 2 phút nữa đó, cũng không khó để nhận ra. Ta sẽ sát trùng vết thương cho cháu giờ” Tôi đợi khi ông thấm cồn vào miếng băng gạc.


Cảm giác không tệ như tôi nghĩ khi ông chùi rửa cánh phải của tôi; Tôi không có cảm giác gì hết. Tôi liếc nhìn vào mặt mình, vết thương cũng không tệ lắm.Nhưng ngược lại, tôi nhận một cú đau khủng khiếp khi ông đặt miếng bông khốn kiếp vào cánh trái của tôi, ngay chỗ vết thương do mũi lao đâm vào. Chỗ cánh tôi như đang bị thiêu đốt. Tôi hét lên và nhích ra xa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cơn đau.


“Ta biết sẽ cháu đau lắm, nhưng nó sẽ ngừa nhiễm trùng-“ ông bắt đầu giải thích.

Tôi không thể suy nghĩ chín chắn; cái thói đó vẫn hay lặp lại mỗi khi tôi bị đau. “ÔNG ĐANG CỐ GIẾT TÔI HẢ?” Tôi hét lên.


Chính giây phút đó, cánh cửa mở ra, đằng sau Joey đang ôm trên tay một túi giấy và ly nhựa. “Gã đó, gã ở quán trà sủi bọt đó, gã làm như cháu không biết sự khác nhau giữa dưa tây và dưa hấu chắc!” Rồi cô nàng chú ý thấy thế ngồi co rúm của tôi và ông bác sĩ đang cầm một tấm vải ướt đẫm cồn. “Chuyện gì xảy ra vậy?”


Vẫn chưa chắc có nên cười to không; may cho ông là ông không làm thế. “Cậu ta có vẻ như đang nghĩ là ta tấn công cậu”


Cô thở hắt ra. “Bình tĩnh, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ thôi”


“Ta nghĩ là con không thích những đứa trẻ?”


“Con thích cậu này! Cậu ta dễ thương đấy chứ, lại có cánh nữa!” cô đáp hào hứng.


“Một đứa trẻ? Bạn không lớn đến mức nói thế đấy chứ?” tôi chậm hỏi.


Cô quay sang tôi với một nụ cười duyên dáng và nháy mắt. “Này, mình còn trẻ và non nớt

lắm.”


Ông bác sĩ nói gì đó mơ hồ về việc lấy cái gì đó cho tôi và rời khỏi phòng. Joey cầm miếng gạc tẩm cồn lên và hươ hươ nó trước tôi. “Mình sẽ hoàn thành việc lau chùi vết thương cho bạn,” cô nàng đề nghị. “Rồi bạn sẽ được băng chỗ đó lại” Cô ấn thứ vô trùng đó vào cánh bị thương của tôi.


Cơn đau lại bùng lên ở chỗ đó lần nữa, nhưng tôi nghiến răng và cố không gây ra tiếng động như ban nãy nữa. Mười giây ngắn ngủi đó cứ như cả tiếng đồng hồ và là sự thống khổ không thể chịu đựng nỗi đối với tôi. Cuối cùng, cô nàng cũng nhấc miếng gạc ra và bỏ vào thùng rác. Tôi nằm sập lên giường ngay khi ông bác sĩ trở vào, trên tay một ly thứ nước gì đó màu đỏ tươi. Tôi chẳng muốn biết đó là cái thứ gì nữa.


Ông nhìn cô nàng ánh mắt dò hỏi. “Joey? Con làm gì vậy?”


“Dạ không có gì, con lau vết thương. Không đau lắm đúng không?”, cô nàng nhìn tôi. Tôi khẽ rên lên.


“Nè Raven, cháu có thể ăn chút đường này. Nó không phải là máu đâu,” ông đổ chút thứ đó vào ly và đưa tôi. Tôi nhận lấy với một lời cảm ơn và nhắp một chút ít. Nó thật sự rất rất ngọt, tôi nốc liền tù một nửa ly ngay.


“Dù gì thì ta cũng sẽ cho cháu một liều giải độc bây giờ. Sau đó, cháu sẽ dang cánh ra một chút và ngủ một giấc. Bây giờ mới là giữa ngày nhưng cháu có vẻ cần một giấc ngủ đấy” ông cười tủm tỉm và tôi gật đầu.


Rồi ông nói thêm, “Cháu sẽ cần nó vào ngày mai”


Tôi thức dậy ngày hôm sau khi trời vừa hửng sáng. Thói quen thức dậy sớm của chim làm tôi không thê quay lại giấc ngủ nên tôi nằm ngáp, duỗi người và lăn ra khỏi giường. Cánh của tôi đang có dấu hiệu hồi phục; tôi có thể điều khiển được cả cánh trái và phải mà không còn bị đau đớn nhiều như trước nữa. Có lẻ bác sĩ Jet rất giỏi như Joey đã nói với tôi trước đó.


Cánh cửa mở ra. Tôi quan sát xem ai vào trong khi đứng dậy khỏi sàn nhà. “Cháu tỉnh rồi à” Jet chào tôi. Ông không mặc áo trắng của phòng thí nghiệm nữa mà lần này là từ đầu đến chân một màu đen. Ông mang theo nhiều gói đồ gì đó trông có vẻ nặng.


Tôi ngáp ngắn ngáp dài. “Ờ, bác sĩ ạ, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?” Ông tóm lấy cánh tay tôi và bây giờ thò đang kéo lê tôi ra khỏi tòa nhà.


Ông cười “Đến lúc luyện tập”