-->

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

The mourning sky - [SiT]


Tittle: The mourning sky
Author: Dear December at Fictionpress.com
Translator: Silent Tears
Genre: Tragedy/Hurt/Comfort
Rated: T
Length: one-shot
Status: Finished

~oOo~

Mưa, dần dà ngưng đọng thành tuyết , nặng nề buông xuống từ khoảng không ẩm ướt xám xịt. Thảm cỏ vẫn mang bộ mặt hứng khởi tươi vui mặc cho làn tuyết trắng xóa tấn công dữ dội, như muốn mọi ánh sáng tươi mới lấp lánh trở nên rực rỡ nhất, làm bừng lên một chút sức sống le lói trong khoảng không cô độc này.
Giọt mưa vội vã trút như trút nước thừa lên mặt đất, tưởng chừng có thể nhấn chìm vạn vật, như thể mọi thứ đang xấc xược đắc tội gì lớn lắm.
Đã năm giờ chiều, dòng người hối hả bước những bước dài cả dặm trở về nhà, giống như đàn kiến lúc nhúc bò về tổ vậy. Chiếc-ô-đỏ xuất hiện rất nổi bật giữa một rừng ô đen kịt và chi chít áo mưa. Vật-thể-khác-thường đó thuộc về cô gái George Crawlie, hay ngắn gọn là George. Crawlie chưa bao giờ thích màu đen cả. Màu đen vô hồn đó đôi khi làm cô cảm thấy rùng mình sởn gai ốc.
Cô bước nhanh hòa trong dòng người trầm mặc u uất đang qua-đường-như-một-lập-trình-có-sẵn. Xuôi theo đám đông xô đẩy nhau tiến về phía trước, George vô thức bị đẩy sang một con đường đen kịt u ám khác. Cô ngước mặt nhìn lên những vạt mây hờ hững phủ kín che dấu một màu xám u buồn.
Tại sao bầu trời có vẻ như đang òa khóc vậy? George khựng lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi trạng thái nghiêng nghiêng ngửa mặt lên trời, cô ngắm bức họa trời đông. Gió nổi lên rít từng cơn ớn lạnh, thì thầm bên tai cô, lá úa bay một cách rất không có trật tự trong không trung, mảng cỏ xanh vẫn từng đợt rung lên xào xạc. Cô khẽ khép mi mắt, hít thật sâu.
Là một bản nhạc.
Vạn vật đang cùng nhau cất lên một bản nhạc, mà chỉ những người thực sự muốn dừng lại để lắng nghe, mới có thể cảm nhận được.
Không có ngôn từ, chỉ có những giai điệu sót lại, nhẹ mà vang. Như bản phối của âm thanh và màu sắc. Không thể còn cách nào khác để cảm nhận được những giai điệu đó, ngoài việc dừng lại, và lắng nghe. George dường như bị những giai điệu trầm lắng mê hoặc mạnh mẽ đến mức không nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi thúc giục điên cuồng, cả tiếng rít chói tai của chiếc xe phanh gấp và tiếng la thất thanh của người qua đường. Cho đến khi đèn xe chiếu thẳng vào người, cô mới giật mình quay lại và bất giác thấy chiếc xe đang trượt dài về phía cô. Khoảnh khắc đó, đã không đủ thời gian để cô cất lên một lời nào.
Vạn vật mờ ảo, âm thanh trở nên lùng bùng không rõ ràng, giọng nói khinh miệt làm đầu óc cô trở nên rối tung lên, rung lắc mạnh như những đợt sóng ồ ạt nơi đại dương. Một cách chậm rãi, cô đưa mắt nhìn xung quanh, và cô thấy sắc đỏ. Mọi vật ngập trong sắc đỏ thẫm đáng sợ.
Những mảnh vỡ trên mặt đường, chiếc xe trắng tinh trở nên bẩn thỉu, vây quanh thân thể cô.

Và cô cười.
Thể xác cô, hoàn toàn, không có một chút đau đớn nào cả.
Những bàn tay nâng cô lên cáng. Thứ gì đó lành lạnh đặt úp vào miệng. Cô có thể cảm nhận được luồng khí oxy chạy dọc cơ thể, như muốn chiếm lĩnh luôn cả phần tâm hồn ít ỏi còn sót lại. Những xúc cảm trở nên trống rỗng. Cô yếu ớt nâng cánh tay lên, vô thức nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng đỏ tươi tuôn ra như suối.
George lại khẽ mỉm cười.
Vì…
Sắc đỏ là màu yêu thích của cô.
~oOo~
Your soul is free to see...
[SiT]

FS Team

Diablo - [R.Mi]


Original name : Diablo
Author
luckynamegame from fictionpress
Genre : horror, supernatural, longfic
Status : ongoing (28 chapters)
Rated : T
Original link
Translator : Rin
Summary :
Năm 1917 ở bang Arkansas, một cô bé tên Amelia Porter đã ghi lại những chuyện kì lạ xảy ra đã dẫn đến cái chết đột ngột của toàn bộ gia đình cô. Nhật kí của cô bé là bằng chứng còn lại duy nhất của vụ án...

Permission :


CHAPTER I~IV

~o0o~

Barkforth năm 1960, Thời báo Arkansas:

“Năm 1917, gia đình nhà Porter đã bị tàn sát dã man trong ngôi nhà nhỏ lạ lùng thời Victoria của họ tại ngoại ô thị trân. Sáu thi thể được tìm thấy trong và xung quanh ngôi nhà, gồm có: Abigail Mason, con gái của bà Mary Lynn Porter, con rể Roger Porter, và các cháu ngoại của bà : Molly (14 tuổi), Bennett, bị thiểu năng trí tuệ (12 tuổi) và Amelia Porter (8 tuổi).
Tất cả đều bị gãy cổ, có những vết cào nghiêm trọng trên thân, cánh tay và chân,và tất cả đều có dấu vết chống cự.
Không có nghi phạm hay hung khí được nào tìm ra.
Theo nhân viên khám nghiệm hiện trường, tất cả bọn họ đều bị một loài động vật nào đó cào. Nhưng có vẻ như không loài thú hoang lân cận nào phù hợp với miêu tả, chúng chỉ có thể làm mọi người càng nghi vấn : ai hay ‘cái gì’ đã giết gia đình Porter, và ‘tại sao’?
Thứ duy nhất dường như không hợp lí là những thông điệp được viết bằng máu của nhà Porter, xoay nhiều góc độ, trên tường sau của ngôi nhà, cách mặt đất hai feet.Khi cảnh sát chụp hình từ cánh đồng lúa mì phía sau nhà, những từ đó ghép lại với nhau, những từ ngữ rùng rợn : HÃY XEM CHÚNG CHẾT.
Thứ duy nhất còn lại của nhà Porter cung cấp cho chúng ta manh mối về gia đình này chỉ là cuốn nhật kí của thành viên nhỏ tuổi nhất, người có cái chết không được ngờ đến nhất, cô bé tám tuổi Amelia Porter.
Được viết bằng nét chữ non nớt của Amelia, vật chứng kì lạ này là tất cả những gì chúng ta còn lại được từ gia đình Porter.

Đây là nhật kí của cô bé.

Ngày 3 tháng 9 năm 1917.

Dưới cổng vòm sau nhà

Nhật ký thân yêu,
Hôm nay Má đã tặng cậu cho tớ, cậu được gói trong một tờ giấy rất dễ thương với một cái nơ be bé. Má nói má tìm thấy cậu trên gác xép, trong một cái hộp nhỏ. Có vài trang của cậu đã được ai đó viết lên, ai đó tên là Bethesda. Thật là một cái tên ngớ ngẩn! 
Hôm nay không phải sinh nhật tớ, nhưng không sao. Ngày này là sinh nhật cậu từ bây giờ, Nhật kí ạ. Má với Ba đã đi Barkforth, một thị trấn cách đây một dặm đường, để mua thức ăn. Nhà chúng ta đã hết thức ăn được một thời gian rồi.
Tớ đã nhờ Má mua ít trà đá vì Molly uống thứ đó và Molly rất xinh. Biết đâu nếu tớ cũng uống thứ đó, nó sẽ làm tớ xinh.
Tớ không chắc tớ có thể để cậu ở đâu vì Bennett sẽ cố tìm ra cậu, nhưng tớ sẽ cố gắng dấu cậu trong khe hở dưới cầu thang. Tớ đã tìm thấy nó vào một ngày khác đằng sau cây đàn piano cũ của Ba. Má nói Ba không còn chơi nữa vì có chuyện gì đó với những ngón tay của Ba. Tớ muốn học chơi nó vì đàn piano phát ra những âm thanh thật dễ thương. Giống như có những người bé tí tẹo đang hát mỗi khi bạn ấn một phím trắng, nhưng Má cười và nói không có người bé tí tẹo nào trong đó hết.
Vậy đấy, Nhật kí, tớ phải đi rồi. Nến sắp tắt và Molly đã dùng hết cây cuối cùng hôm qua.
Tớ hứa tớ sẽ để cậu ở một nơi cực-kì-bí-mật.

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

Ngày 4 tháng 9 năm 1917

Phòng ngủ bé tí của tớ có mùi như mùi trứng sâu.

Nhật kí thân yêu,
Má đã mua trà đá cho tớ đấy! Nó không ngọt như tớ tưởng, nhưng Má nói những người xin xỏ thì không được kén chọn. Nhưng những người ăn xin là những ông già và những ông có râu quai nón cơ.
Bennett và con chó ngu ngốc của anh ấy, Pot, đã làm bùn dính lên khắp sàn hành lang! Má bắt mình với Molly cọ rửa và nó mất cả buổi chiều mới xong.Thật không công bằng tí nào khi Bennett không phải làm việc nhà chỉ vì anh ấy mười hai tuổi. Ba nói là vì Bennett ‘đặc biệt’ hay gì đó . Tớ không thấy anh ấy có cái gì ‘thật đặc biệt’ cả.
Tớ mệt lử vì phải cọ rửa sàn nhà nên không nhờ Ba dạy tớ chơi đàn được. Có thể Ba sẽ không dạy tớ. Ba nói piano là nhạc cụ cho các anh chàng còn các cô gái chỉ nên nấu ăn và cọ rửa. Nhưng cọ rửa chán ngắt còn Má thì không thích nấu ăn.
Bà ngoại sẽ đến trong ba ngày tới! Nhưng giờ tớ quá mệt để mà hào hứng rồi. Má rất thích khi bà đến thăm.
Nếu tớ có cơ hội, tớ sẽ lại tìm bạn ngay, Nhật kí yêu quý của tớ.

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

Ngày 6 tháng 9 năm 1917

Trong vườn

Nhật ký thân yêu,
Má và Ba đã bắt tớ lau chùi nhiều đến mức tớ còn không có thời gian để viết vào cậu nứa. Tớ mong rằng cậu sẽ không giận tớ, nhưng mà cậu chỉ là một quyển sách thôi. Mà tớ cũng không muốn giận cậu, vì cậu là bạn duy nhất của tớ.
Không có cô gái nào bằng tớ ở gần nhà hay ở Barkforth. Molly suốt ngày bận ngắm mình trong cái gương nhỏ bị mẻ ở hành lang, và Bennett thì đi không đúng, nên tớ không thể chơi trốn tìm với anh ấy được. Mà đó lại là trò yêu thích của tớ!
Tớ rất chán, nhưng tớ không thể nói với Má hay Ba vì Ba sẽ cho tớ một trận vào mông. Đôi khi tớ rất sợ Ba, Nhật kí ạ.
Bà ngoại sẽ đến vào ngày mai đấy! Ba nói bà là con chim cuốc già không biết mình đang nói gì nhưng tớ không nghĩ thế. Bà thực sư, thực sự thông thái.
À, và Má sẽ không cho tớ uống trà đá nữa. Má nói tớ uống quá nhiều rồi. Nhưng nếu tớ uống thiệt nhiều, tớ sẽ xinh gấp đôi! Má sẽ không nghe tớ, thật là bất công.
Tớ xin hứa hai lần rằng tớ sẽ viết vào cậu vào ngày mai, Nhật ký thân mến.

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

Ngày 7 tháng 9 năm 1917

Dưới cửa vòm trước nhà

Nhật ký thân yêu,
Bà ngoại vẫn chưa đến đây.
Sáng nay tớ đã ngồi trước cửa với một li trà đá và đợi bà hang giờ liền, nhưng bà vẫn chưa đến. Má bảo tớ đừng lo, và bà sẽ ở đây trong vài phút nữa thôi. Molly đã dạy tớ trong mỗi phút có sáu mươi giây, nên tớ đã đếm đến sáu mươi hơn một lần. Bà vẫn chưa đến.
Tớ thực sự rất chán và trời quá nóng nên không chơi bên ngoài được. Trời nóng đến nỗi làm tớ phát ốm và tất của tớ thì thiệt là ngứa và nóng kinh khủng. Má nói cho đến tối tớ không được cởi ra. Thiệt bất công khi tớ phải ở ngoài, mà Má luôn lo lắng khi Bennett ra ngoài chơi. Má nói anh ấy có thể chết vì không uống được nhiều nước nhanh hơn tớ. Nhưng chuyện đó thật ngớ ngẩn. Bạn không thể chết vì không được uống nước! Bạn chỉ chết khi bị một con rắn hung dữ hay một khẩu súng cắn thôi. (@.@?)
À, Tớ nghe thấy Boris, con ngựa của Bà ngoại! Hình như họ đến rồi!
Tớ nên vào trong trước khi Má thấy tớ với li trà đá.

Giữ bí mật nhé,

Amelia ""

~o0o~


Một gia đình bình thường, một cô bé mới 8 tuổi đang tập tành ghi lại những chuyện cực kì giản đơn xung quanh mình, ai, hay 'cái gì' và 'tại sao'...những bí ẩn không lời giải xoay quanh cái chết bất thường của một gia đình...

...bà ngoại đã đến, danh sách đã đủ, thảm kịch bắt đầu...

~o0o~
 Your soul is free to see...
[R.Mi]
F.S Team

Đôi lời muốn nói : với những ai nghĩ Rin để genre nhầm thì vâng, rin xin khẳng định lại : Đây là horror fic trăm phần trăm, và vì sao Rin có thể khẳng định như vậy thì mời các bạn kiên nhẫn đọc tiếp ^^. Lần đầu Rin dịch horror kiểu này, và thú thật là so với những 'thứ' Rin đã xem thì nó cũng không có kinh dị cho lắm, nhưng Rin quyết định dịch bộ này là vì ý tưởng sáng tạo của tác giả, nhìn vào không phải horror nhưng lại chính horror (điên quá nhẩy ^^?), Rin chỉ nói đến thế thôi, tiết lộ nhiều quá mất vui ^^, muốn kiểm chứng thì đón xem nhá ^^
('câu khách' trắng trợn :p) 

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Chuyện cây táo - [B.P]

Title: Chuyện cây táo.

Author: Unknown

Translator: Bloody Pearl

Genre: General, Family

Rated K

Length: Oneshot

Status: Finished.

Original link



Cách đây rất lâu rồi, có một cây táo lớn. Một cậu bé nọ rất thích đến chơi với cây mỗi ngày. Cậu trèo lên ngọn cây, ăn quả táo, và thiếp đi dưới bóng cây mát lành… Cậu bé yêu cây táo còn cây cũng rất thích chơi với cậu.

Thời gian trôi đi… cậu bé lớn lên và không còn chơi với cây táo hằng ngày nữa. Một ngày kia, cậu bé trở về gặp cây, mang theo vẻ mặt buồn bã. “Đến chơi với ta nào,” cây táo gọi cậu bé. “Tôi đâu còn là trẻ con nữa, tôi không còn chơi với cây nữa đâu.” Cậu trả lời, “Tôi muốn có đồ chơi. Tôi cần tiền để mua chúng.” “Xin lỗi cậu, ta không có tiền… nhưng cậu có thể hái hết táo của ta đem bán. Như thế, cậu sẽ kiếm được tiền.” Cậu bé trở nên thật phấn khởi. Cậu chộp lấy tất cả táo trên cây rồi hạnh phúc mà rời khỏi. Cậu bé chẳng bao giờ trở lại sau lần đó. Cây táo rất buồn.

Lại một ngày khác, cậu bé lại đến và cây rất đỗi vui mừng. “Đến chơi với ta nào”, cây lại nói. “Tôi không có thời gian để vui đùa. Tôi phải làm việc nuôi gia đình. Chúng tôi cần một mái nhà che đầu. Cây có thể giúp tôi không?” “Xin lỗi cậu, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành nhánh của ta mà cất nhà.” Vì thế cậu bé chặt hết cành cây rồi vui vẻ rời đi. Cây táo rất hài lòng khi thấy cậu bé hạnh phúc, nhưng cậu chẳng bao giờ trở lại nữa. Cây táo một lần nữa trở nên âu sầu và lủi thủi một mình.

Vào một ngày hè oi bức, cậu bé trở lại và cây táo lại thấy vui mừng. “Đến chơi với ta nào!” cây nói. “Tôi đang trở nên già cỗi và chán chường. Tôi muốn được đi du thuyền để thư giãn. Cây có thể cho tôi một chiếc thuyền không?” “Hãy dùng thân ta mà đóng thuyền. Cậu có thể rong ruổi ngoài khơi xa và trở nên hạnh phúc.” Cậu bé đốn thân cây để làm một chiếc thuyền. Cậu dong thuyền đi chu du và không xuất hiện suốt quãng thời gian dài.

Cuối cùng, cậu bé trở lại vào rất nhiều năm sau. "Xin lỗi cậu, cậu bạn nhỏ của ta. Nhưng ta chẳng còn gì để cho cậu nữa. Chẳng còn táo để cậu ăn…” cây nói. “Tôi đã rụng hết răng không còn cắn được táo nữa” cậu bé trả lời. “Cũng chẳng còn cành lá cho cậu leo trèo” “Tôi đã quá già để làm việc đó rồi” cậu bé lại nói. “Ta thật sự không thể cho cậu bất cứ điều gì nữa… cái duy nhất ta còn lại chỉ có bộ rễ đang mất dần sức sống này” Cây táo nói trong làn nước mắt. “Bây giờ tôi chẳng cần gì nhiều, chỉ thiếu một nơi để nghỉ ngơi. Tôi đã quá mệt mỏi với cuộc đời rồi.” Cậu bé trả lời. “Tốt quá! Rễ cây già là nơi tuyệt nhất để ngả lưng. Lại đây, lại đây với ta và nghỉ ngơi đi nào.”

Cậu bé ngồi xuống, và cây táo hạnh phúc mỉm cười, rưng rưng nước mắt.

Đây là một câu chuyện không dành cho riêng ai. Cây táo chính là cha mẹ chúng ta. Bất chấp mọi điều, những bậc sinh thành sẽ luôn ở đó chờ đợi ta, và sẵn sàng cho đi tất cả để khiến chúng ta hạnh phúc.

Your soul is free to see…

[B.P]

F.S Team

Lời người dịch: Hầu hết người đọc câu chuyện này đều nghĩ rằng cậu bé đối xử với cây táo thật nhẫn tâm, nhưng thực tế, đó lại là những gì chính chúng ta đang làm với cha mẹ mình. Một câu chuyện có lẽ không xa lạ, nhưng [B.P] vẫn quyết định dịch, để tặng cho những ai còn có gia đình ở bên.