-->

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Set me free - [chap1 - part2/2] - [C.R]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 1 part 1 by [C.R]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"

Link chap 1- part 1: http://www.facebook.com/note.php?note_id=242862952420788


~o0o~



“Với khả năng của chúng mình, nhiều phù thủy, như mình đây, có thể đội lốt con vật,” cậu giải thích.


Tôi gật gù ngẫm nghĩ. “Nhưng nếu cả hai chúng mình đều là phù thủy, thì tại sao mình lại không có phếp thuật?”.


Đó là một thứ mà bạn đã mang trong mình từ lúc sinh ra, nhưng bạn phải tự mình tìm thấy nó trong chính bạn, và bạn cần phải học cách điều khiển nó”


Việc tôi mù tịt về phép thuật chỉ có thể có một nguyên nhân duy nhất: trải qua cuộc sống ở trại trẻ mồ côi, tôi không được cơ hội để khám phá hay học cách làm chủ chính phép thuật của mình. Rồi một ý nghĩ chợt nãy ra trong tôi.


“Karasu…nếu chúng mình có nguồn gốc từ một nhóm phù thủy…vậy bạn có biết ba mẹ mình không?”


Sau một khoảng ngập ngừng, cậu trả lời. “Mình biết. Mình biết họ rất rõ. Đó là lý do mình nhận ra bạn. Bạn trông giống hệt mẹ bạn, nhưng nhìn vào bạn vẫn thấy dáng dấp của cha bạn nữa.” giọng cậu kéo dài đầy ngẫm nghĩ.


Giờ tôi đã có một nguồn thông tin lớn rồi. “Chuyện gì đã xảy ra với ba mẹ mình?”


Giọng cậu trở nên trầm lắng. “Mẹ bạn chết lúc sinh bạn. Cha bạn lúc đó đang chiến đấu chống lại đám thợ săn đang truy lùng họ. Ông thậm chí còn chưa được nhìn thấy bạn, bởi vì…họ đã bắt ông.”


Tôi không thể ngăn mình há hốc, ngớ mặt ra trong choáng váng. Trước giờ tôi cứ giả định rằng ba mẹ tôi đã chết hoặc mất tích, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tôi được biết sự thật như thế này. Chết trong lúc sinh tôi, điều đó có thể lắm, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình đã gây ra một cái chết trong đời. Ý nghĩ đó khiến tôi choáng váng kinh khủng.


Cậu tiếp tục nói nhẹ nhàng. “Khi đó mình đã bế bạn đi khỏi nên bạn không gặp rắc rối với bọn thợ săn. Mình đã định tự tay mình chăm sóc cho bạn, nhưng bạn tốt hơn hết là phải tránh xa hoàn toàn những chuyện như vậy, vậy nên mình đã mang bạn đến đó.” Cậu giương cánh hướng về phía trại trẻ mồ côi của tôi rồi lại co rúm lại đau đớn.


Tôi im lặng một hồi. “Có lẽ một ngày nào đó mình sẽ gặp lại ba mẹ mình” cuối cùng tôi cũng mở miệng nói.


“Mình chắc chắn là chúng mình sẽ gặp lại họ”


“Ba mẹ mình tên gì?” Tôi hỏi, vì tò mò.


Vì lý do gì đó, cậu ngập ngừng một hồi trước khi trả lời tôi. “Kurogi… Yotaka, và Suzume."


“Và tên cậu lúc trước là?”


"Karasu."


Tôi mỉm cười khi nghe cậu đáp lại. Mặt dù cậu thực ra là con người nhưng cái tên cũng rất hợp với bộ dạng của cậu bây giờ. Tôi để ý thấy ba mẹ tôi và Karasu đều được đặt tên theo tên của những loài chim! Vậy những phù thủy như chúng tôi đều được đăt tên theo loài chim sao? Vậy có nghĩa là tôi cũng được đặt tên theo tên của loài chim? “Karasu-san…Mình đã bao giờ được đặt tên chưa?”


Cậu đáp chậm rãi và sâu sắc. “Mình đã nói rồi đó, tên họ của bạn là Kurogi, ba mẹ bạn lúc trước không có cơ hội để đặt tên cho bạn, và cho đến khi mình chú ý đến điều đó thì mình nhận ra là chưa có ai đặt tên cho bạn cả.” Cậu ngừng nói. “Đợi đã, ý bạn là bạn đã trải qua 13 tuổi đời mà không có một cái tên sao?”


Tôi cúi nhìn xuống đất. “Mình biết, nhưng mình chưa thật sự… tìm thấy một cái tên mà mình thích. Mình nghĩ là mình sẽ tiếp tục tìm kiếm một cái tên hợp với mình.”

Im lặng một vài phút. Rồi Karasu bắt đầu thơ gấp và cố di chuyển đôi cánh của cậu.


“Cẩn thận,”. Lại một chút tò mò nữa, tôi hỏi, “Làm sao bạn lại bị thương?”


Giọng nói Karasu trở nên căm phẫn. “Không lâu về trước, lũ thợ săn lại đuổi theo bọn mình.

Mình biết chỉ còn một vài phù thủy như tụi mình là còn sống sót. Một cách nào đó, thế lực chống lại chúng ta đang mạnh lên, và so với chúng thì phép thuật của chúng ta đang suy yếu dần. Mình đã biến thành thế này để trốn thoát, nhưng một trong số chúng đã bắn một mũi tên trúng gần bên cánh mình.”


“Ôi”. Tôi lại vô ý động mạnh vào những chiếc lông của cậu. “Việc chữa trị cho cậu sẽ dễ dàng hơn nếu cậu ở hình dạng là con người chứ?”


“Hình dạng nhỏ bé hơn sẽ làm tiêu tốn ít năng lượng hơn, mà mình thì hầu như chẳng còn mấy tí sức lực.” Chỉ một lúc tôi đã nhân thấy giọng nói của cậu lạc dần, lặng đi. “Sự thật là mình không còn đủ sức để sống nữa rồi. Sẽ sớm thôi và mình sẽ nằm xuống bình yên mãi mãi.”


Những lời đó làm tôi kinh hãi, nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là cậu ấy chẳng sợ cái chết chút nào. Không những vậy, cậu còn có vẻ đang mong đợi vào đón chào nó ấy. Ôi! Sau tất cả những gì cậu đã trãi qua trong cuộc đời cậu, có lẽ đó là điều cậu khao khát nhất. Nhưng tôi lại không muốn bị bỏ rơi lại một mình một lần nữa. Có ai biết tôi đã đợi bao lâu rồi cho đến khi có người quan tâm đến tôi? Và mặc dù tôi chỉ vừa quen Karasu có 10 phút, những gì cậu ấy cho tôi còn nhiều hơn tất cả những những gì tôi nhận được trong khoảng 13 năm đời mình. Tôi mang ơn cậu.


“Karasu…mình muốn giúp bạn.”


Cậu nhìn vào tôi. “Vậy hãy hứa với mình cậu sẽ cứu những phù thủy còn lại.”


Tôi gật đầu. “Được, nhưng bằng cách nào? Mình chưa bao giờ được dạy dùng phép thuật.”


“Mình sẽ giúp bạn nhận ra phép thuật tiềm ẩn. Cậu đưa mình vào sâu trong rừng kẻo lại bị phát hiện”


Tôi đứng lên và cẩn thận bế Karasu đi sâu vào rừng. Không gian tối dần, tối dần và đến khi tôi cảm thấy nhìn mọi thứ xung quanh thật khó khăn, cậu ấy bảo tôi không có gì phải sợ. Tôi vẫn cảm thấy một chút lo lắng. Bóng tối dường như đã bao trùm hoàn toàn mọi thứ, và có cảm giác như những cành cây đang khép lại vây kín chúng tôi. Bóng tối nhảy múa xung quanh tôi, thì thầm những lời đe dọa khiến tôi đến ngột thở. Tôi nghẹn nói “Thế này đã đủ xa chưa?”


Cậu dường như cảm thấy sự căng thẳng của tôi. “Bắt đầu nào. Dang cánh tay phải của bạn ra.” Tôi làm theo, vươn cánh tay đang bế cậu ra ngoài.


Cậu bắt đầu nói bằng một thư tiếng cổ. Đột nhiên những tia sáng rực rỡ màu xanh xuất hiện, bao quanh lấy thân cậu và phủ lấy cánh tay tôi. Tôi ngần ngại, không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây, nhưng rồi tôi cảm giác dễ chịu, một làn hơi nóng dịu dàng mơn man lướt qua cơ thể tôi. Ánh sáng càng thêm rực rỡ, sáng lóa mắt tôi và tôi nhắm nghiền mắt lại. Tôi cảm thấy một bàn tay rất gần bàn tay tôi nhưng không thể mở mắt nổi để nhìn.


Rồi tôi lại cảm thấy trọng lượng cơ thể mình được trả lại và mọi thứ trở thành một màu đen

thăm thẳm lúc tôi ngã xuống mặt đất.


**********************


Tôi tỉnh dậy và nhìn mọi thứ xung quanh, hoàn toàn mất phương hướng. Cảm giác cơ thể tôi nhẹ lạ thường, và tôi không hề thấy đói. Chuyện gì đã xảy ra? Tôi đã đi lang thang vào rừng rồi bị lạc à? Chẳng có một ai ở đây. Tôi hoàn toàn cô độc. Có lẽ là toi đã tản bộ vào đây, ngủ quên và mơ mộng. Nhưng giấc mơ lại rất thật.


Một cơn gió mạnh băng giá thổi qua chỗ tôi đang ngồi. Tôi run lên và ước gì tôi có thứ gì đó để giữ ấm. Ngay khi ý nghĩ đó lướt qua đầu tôi, một thứ gì đó to rộng, ấm áp và mềm mại từ đằng sau ôm gọn lấy tôi. Tôi hoang man một hồi rồi nhận ra nó giống như lông vũ. Tôi nhìn vào nó; nó là một cái cánh màu đen tuyền, hoàn toàn giống cánh quạ, nhưng to hơn nhiều. Nó…đủ rộng để phù hợp làm cánh-của-tôi. Tôi điếng người nhận ra nó đã là của tôi. Nó được gắn vào lưng tôi, ngay gần bên vai. Tôi dang chúng ra, cố tập làm quen với chúng. Tôi có cánh. Karasu đã làm điều này cho tôi sao?


Một cơn gió mạnh nữa thổi qua những rặng cây. “Trời đã đủ lạnh rồi, để tôi yên nào”, tôi lẩm bẩm. Tôi kinh ngạc, gió dừng lại và bay ngược trở về nơi nó đến. Tôi có thể điều khiển được gió sao? Karasu cho tôi năng lực làm điều đó sao?


Cậu ấy đâu rồi? Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn cậu về tất cả những gì cậu đã làm cho tôi.


Thở dài đánh trượt, tôi đi theo lối mòn nhỏ qua những rặng cây um tùm, nhận thức được rằng

tôi sẽ không thể quay về trại trẻ với hình hài như thế này được nữa. Rồi họ lại đối xử với tôi ngang tàng hơn thôi. Mày quay về với đôi cánh mà vẫn là một đứa vô danh sao? Một cái tên cũng không có! Đó, rồi họ sẽ nói những lời tựa như vậy đó.


Sau nữa tiếng đồng hồ lang thang qua những tán cây, tôi vượt qua khi rừng âm u và bước ra dưới bầu trời nắng nhẹ hiền hòa. Một cánh đồng cỏ rộng trãi dài phía trước tôi. Tôi chưa bao giờ thấy khoảng không gian nào vô tận đến thế này, không thấy đâu là ranh giới nữa. Tôi hơi sợ một chút về việc từ đây tôi sẽ đi đây đi đó một thân một mình, nhưng tôi biết tôi không còn lối quay lại. Điều duy nhất tôi có thể làm là tiếp tục bước về phía trước. Tôi dang rộng đôi cánh của mình và bay vào bầu trời.


Một cảm giác tự do mới mẻ, một cuộc phiêu lưu đang đợi tôi phía trước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét