Author: Vernelley at Fictionpress.com
Rated: T
Length: 10 chapters
Status: On going (finished in English)
Gerne: Adventure/Fantasy
Translated by FS Team - chap 3 part 1 by [C.R]
Permission: updating
Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"
~o0o~
Ngọn gió đã ngưng gào thét. Cơn lốc đã lấy đi nhiều sức lực hơn tôi tưởng, và dường như tôi chẳng thể nắm bắt được từng đợt gió dữ tợn. Phải mất một lúc để tôi trở lại bình thường, nhưng chẳng còn thời gian nữa; những kẻ thợ săn đã thu lại mục tiêu để chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo. Chẳng thể né tránh được nữa rồi. Nhưng chẳng có ai ở bên để giúp tôi cả.
Tên thũ lĩnh dường như đọc được cả tâm trí tôi. “Đúng thế đấy, đồ ngu, mày chẳng có ai ở bên cả đâu. Mày cô độc, đã luôn như thế và mãi mãi như thế.”
Tôi giương mắt nhìn ông ta chằm chằm, mọi vật như ù đặc cả đi. Ông ấy đúng. Bố mẹ qua đời khi tôi vừa được sinh ra. Karasu ra đi khi chúng tôi mới gặp nhau được vài phút. Chẳng có ai bên tôi cả, và đó là cách mọi thứ tiếp diễn. Và những điều ông ấy nói là sự thật. Tôi luôn cô độc. Dòng suy nghĩ khiến tôi ngã gục xuống. Ôm chặt đầu, lắc thật mạnh, tôi như bị cướp lấy từng hơi thở. Chẳng ai bên tôi lúc này. Làm sao có thể chống lại được họ chứ? Và tôi đang đứng trên bờ vực của sự từ bỏ, một lần nữa.
“Raven, đừng tin loại người đó. Bạn chẳng bao giờ cô độc cả!” – ai đó gọi lớn. Thật chậm, tôi ngẩng mặt lên, thoáng thấy Joey với bộ dạng tức điên giận dữ nhìn một trong những kẻ thợ săn.
Ừm, chắc chắn cô ấy biết một điều gì đó. Bố và mẹ, Karasu, và những đứa trẻ ở trại mồ côi (mặc dù tôi chưa bao giờ thân thiết với bọn chúng cả)… họ đã không bên tôi, nhưng có lẽ tôi không cô độc, chắc hẳn là vậy. Joey tuy chỉ là một cô bé, nhưng đã làm mọi thứ trở nên khác biệt. Cô ấy ở bên tôi lúc này đây, đã minh chứng rằng tôi không cô độc. Có lẽ tôi vẫn có thể chiến đấu. Và một lần nữa, tôi vươn người đứng thẳng dậy, hít thở thật sâu.
Tên thũ lĩnh bật cười lớn, tỏ vẻ thích thú. “Thật là thú vị. Tao sẽ xử mày sau, nhóc à. Mày trước, thằng ngu.” Hắn rút một thanh gươm từ đâu đó trong áo choàng; thanh gươm được thiết kế rất cầu kì diêm dúa bằng lông chim. Lấy hơi thật sâu, tôi ngoái cổ nhìn đôi cánh của mình. Thật tình tôi chẳng muốn đôi cánh này kết thúc bi thảm như thế đâu.
Với tốc độ kinh hoàng, hắn lao về phía tôi cùng với thanh gươm bén nhọn. Tôi thoát mũi đâm hướng vào tim trong gang tấc, nhưng hắn đã túm được cánh bên phải của tôi. Tôi hét lên rồi trượt ngã khuỵu xuống. Có chất gây tê nơi thanh gươm ấy, cơn đau bùng lên, hừng hực trên đôi cánh như ngọn lửa. Rất đau đớn và khó khăn để dịch chuyển những phần khác của cơ thể, cảm giác nóng bừng nhanh chóng lan sang khắp cơ thể. Bây giờ tôi chẳng thể cử động được nữa rồi.
Bỗng cảm giác có một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi khẽ chau mày. “Này, bạn nghỉ ngơi đi. Để tớ lo.”
Tôi ngước mắt nhìn lên. “Joey?” Tôi cố nén âm lượng hết mức có thể như đang thì thầm. “Bọn chúng rất nguy hiểm!”
Có một thứ gì đó nơi nụ cười của cô bé làm tôi có chút lo lắng. “Thì sao chứ?” Cô bé thì thầm phát ra từ bên trong chiếc áo khoác to khụ. Giống như một quả đại bác vậy. “Họ không thể làm gì tớ được đâu.”
Trong nháy mắt, Joey vụt thoắt. Những phát đạn chói tai thét ra lửa hướng về phía bọn thợ săn với tốc độ đáng kinh ngạc. Hầu hết bọn chúng đều gục ở phát đạn đầu tiên, nhưng một số tên, có cả tên thủ lĩnh, ngoan cố hơn. Và vài phát đạn cuối cùng là tất cả những điều có bé cần để hạ gục tất cả trong chốc lát. Tôi chú ý thấy một điều gì đó khác lạ ở những viên đạn đó. Mặc dù chẳng phải là chuyên gia về súng đạn, nhưng tôi khá chắc chắn rằng hầu hết những viên đạn không phát ra màu đỏ tươi khi được bắn ra. Nếu tôi không để ý, có lẽ tôi đã bỏ lỡ điều đó trong nháy mắt, đó có thể là một đặc điểm của loài chim.
Đột nhiên, tôi bị xốc ngang eo và bị kéo mạnh đôi vai. Mất phương hướng vì chuyển động đột ngột, tôi lại cảm thấy chóng mặt, nhắm nghiền mắt lại. “Xin lỗi cậu, chúng ta phải đi thôi, tớ sẽ cho nổ một quả bom sinh học!”. Cô bé chẳng có vẻ gì là hoảng sợ hay lo lắng, nếu có, chỉ là một chút run rẩy trong giọng nói.
Đôi chân thoăn thoắt như thể chúng được làm bằng bêtông vậy. Lực của mỗi bước đi dường như tăng lên, tôi có thể cảm nhận được cơ thể đang xóc lên ngày càng mạnh theo từng bước sải chân. Mặc cho giọng nói có phần bình tĩnh của cô bé, nhịp chạy của cô gấp gáp đến đáng sợ. Cô rẽ cua rất nhanh, và cảm giác buồn nôn ập đến. “Joey, để tớ xuống, tớ sắp….”
“Nếu cậu sắp bỏ cuộc, nắm tay lại, và mọi chuyện sẽ ổn thôi!”. Sự nhiệt thành vẫn nán lại nơi giọng nói của cô bé.
Tôi thở hổn hển: “Không! Cho tớ xuống…” – Cô đột ngột dừng lại, dạ dày tôi chao đảo một lần nữa. “Làm ơn cho tớ xuống.”
Cô bé đưa mắt qua vai nhìn tôi. “Cậu đang bị thương, tốt nhất hãy nằm yên đó.”
“Tớ chóng mặt lắm. Cho tớ xuống.” Tôi trả lời trong lúc bụng đang sôi lên, cố để kìm lại cảm giác buồn nôn.
Cô bé dừng lại. “Được rồi.” Joey đặt tôi xuống. Tôi loạng choạng và ngã gục xuống lề đường.
“Ôi!”
“X….xin lỗi.” Tôi lí nhí bụm miệng lại. Đôi tất và mặt nạ của tôi đã biến mất, và quần áo trở lại bình thường. Tôi trở lại là tôi lúc trước. Đây là điềm xấu hay tốt? Tôi lại cảm thấy buồn nôn, nhưng dường như chẳng còn gì trong ruột để mà tuôn ra cả.
“Chắc hẳn bạn đã nói gì đó!”
Mặc cho cảm giác khó chịu trong dạ dày, tôi liếc nhìn cô bé bằng ánh mắt yếu ớt. “Đúng là tớ đã…”
“Nhưng điều đó thật tuyệt, cậu phải nhìn lại tất cả đi! Cậu dính vào một cơn ác mộng! Giống như Pokémon!”. Tôi nhướn mày. Cô bé không giải thích gì thêm. “Cậu thậm chí còn có cả bộ đồ như những anh hùng thời xưa vậy! Nhưng này, nếu mang bộ đồ đó vào nhà tớ vào nửa đêm, tớ sẽ không trả tiền viện phí cho cậu đâu đấy.” – Cô thêm vào một trận cười khoái trá.
Tôi không thể nhịn được liền bật cười yếu ớt.
Một cơn sóng mãnh liệt trào lên nơi đôi cánh tôi. Tôi đã có thể hét lên, nhưng trong người chẳng còn chút sức lực. Tôi khẽ rên nhẹ, ngã gục vào tường, nhắm nghiền mắt.
“Ôi, cậu trông rất mệt mỏi.” – Cô bé thốt lên.
Tôi nhìn cô bé. “Đó là kết quả khi một người bị đuổi, có khả năng đang bị trúng độc, được vác xốc trên vai, chạy với vận tốc….quá nhanh.” – Tôi ngừng giữa chừng.
Joey chẳng có vẻ gì là đang nghe tôi nói, nhưng đôi mắt cô bé sáng lên. “Tớ biết rồi, tớ sẽ đưa cậu tới bác sĩ. Chú ấy là bạn của tớ.” Cô bé đề nghị hồ hởi, nắm chặt tay tôi và kéo đi xềnh xệch. Chẳng còn chút sức lực nào cho tôi kháng cự được điệu bộ khăng khăng của cô bé. Nhưng tôi vẫn một mực phản đối. “ummm, tớ không nghĩ đó là ý hay. Dầu sao thì một phần tớ cũng là chim…”
“Đừng lo lắng, chú ấy cũng là có thể chữa cho cả động vật lẫn người mà. Chú ấy rất đáng tin cậy. Vả lại chú ấy còn rất vui vẻ nữa. Ừm, cậu biết đấy, hầu như bác sĩ nào cũng bảo tớ nhỏ con.”
Cô bé không nhìn tôi, nhưng có vẻ cô bé đang bật cười. “À thôi … Đi rồi biết.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét