-->

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

Vampire Knight extra chapter VII - [B.P]

Vậy là Flying Soul đến với các bạn cũng sắp tròn một tháng rồi ^^ Để kỉ niệm một tháng ra mắt, FS Team lần này sẽ mang đến cho bạn một bất ngờ nho nhỏ. Đó chính là~~~

.

Title: Vampire Knight 7th Extra Chapter - A certain lady's loving tales of her marriage

Author: Matsuri Hino

English Translation: http://www.inaruto.net/vampire-knight/vampire-knight-extra-7-certain-lady-loving-tales/

Viet-trans by Bloody Pearl

.

.

Your soul is free to see...

[B.P]

FS Team

-----~-----

Một vài lưu ý nhỏ:

.

1. Nhân vật chính trong truyện Vampire Knight là Yuuki Kuran, Haruka và Juri Kuran là cha mẹ cô. Hai người đã chết để bảo vệ con gái và biến cô thành người bình thường, mong cô có một cuộc số...ng "con người". Yuuki lớn lên mà không biết mình là vampire (vì đã bị mẹ xóa kí ức). Extra chapter này viết về cuộc sống của Yuuki khi còn là một vampire, cụ thể hơn là về kỉ niệm giữa 2 vợ chồng Haruka và Juri.

2. Gia đình Kuran là vampire thuần chủng, và đối với thuần chủng thì việc anh em lấy nhau để bảo vệ huyết thống là chuyện bình thường trong giới vampire. Trong VK, Haruka và Juri vốn là 2 anh em ruột, cũng là vợ chồng. Yuuki cũng đã được định sẵn để trở thành hôn thê của Kaname ngay từ lúc lọt lòng.

.

3. Vampire thuần chủng được miêu tả là có các năng lực rất đặc biệt và cuộc sống gần như bất tử nên không cần phải ngạc nhiên khi Juri có thể đoán biết được trời mưa mà luôn mang theo ô, hay Haruka biết mà giấu ô đi. Và 2 người không già đi chút nào kể từ khoảng thời gian "rất lâu" rồi như Juri đã nói. Thực chất lúc kể chuyện cho Yuuki thì 2 vợ chồng Haruka-Juri đã 3000 tuổi rồi.

.

Lời người dịch: Sau một thời gian đọc truyện chữ thì FS Team đem lại cho các bạn một món mới đổi khẩu vị chút^^ Vì đây là một extra chapter nên nội dung hầu như không phụ thuộc vào mạch truyện chính, vì vậy các bạn không cần phải đọc hết cả truyện mới hiểu được chap này. Đây là một đoạn truyện ngắn, mà theo [B.P], là rất dễ thương ^^ Hy vọng các bạn thấy thích ^^

Và đặc biệt, vào đúng này 11/08/2011, tròn một tháng từ khi ra mắt, FS Team sẽ tặng các bạn một món quà còn đặc biệt hơn nữa ~ Đón xem nhé!

Chạy - [B.P]

Title: Run.

Author: YasuRan at Fictionpress.com

Translator: Bloody Pearl

Genre: General, family.

Rated: K

Length: oneshot.

Status: Finished

Original link: http://www.fictionpress.com/s/2682212/1/Run

Summary: "Cuộc đời này chỉ là một giấc mộng, Em trai à..."

Hôm nay tôi dậy muộn. Trời vẫn tuyền một màu tro.

"Thôi nào," Tôi thì thầm qua hơi thở với hình hài bé nhỏ đang say giấc bên cạnh. "Dậy đi nào."

Em mở mắt và giật mình thấy tôi vẫn còn sống, không che giấu cái khịt mũi vì mùi thuốc súng. Tôi nhẫn nại chờ Em vượt qua. Đang thời kì hoảng loạn, tôi có thể hiểu vì sao Em cảm thấy thế. Bọn mình chỉ là những chú thỏ đang chạy trốn khỏi các chú thợ săn thôi mà. Tôi đã nói với Em vậy đấy. Không có tác dụng an ủi lắm, thử nghĩ xem, ngày đó Ba đã lãnh một phát đạn ngay trước mắt Em như thế nào. Mảng ố thẫm đỏ vẫn còn lưu lại trên chiếc áo sơ mi, ngay chỗ máu đã bắn trúng người Em. Tôi lẽ ra đã gột sạch hết rồi, nhưng lại không có xà phòng…

Chúng tôi phải bỏ trốn khỏi mái ấm của chính mình, vì chuyện đó.

Tôi bất chợt nhận ra, mình là người lớn rồi.

Hôm qua, tôi quên mất sinh nhật mười tám tuổi của mình. Nó vụt trôi thật nhanh, để đến bây giờ tôi mới có thì giờ mà nhận thức thấu đáo rằng, mình hết là trẻ con rồi, hết là một đứa bị coi như vô hại tới mức không cần chú ý đến rồi.

Trí tuệ là tài sản lớn nhất của đời tôi. Trí tuệ là thất bại lớn nhất của đời tôi.

Tôi cõng Em trên vai và cất bước. Hướng đến nơi nào, là cái mà tôi cần phải suy xét trong một thời điểm thích hợp. Bọn mình sẽ giống như dân Gypsy ấy, tôi bảo Em. Rong ruổi đó đây, lang thang kiếm sống. Chỉ là một trò chơi thôi, cuộc vui sẽ kết thúc khi tiếng còi vang lên và bọn mình có thể về nhà đúng giờ ăn tối. Em không nói một từ nào, thế tức là Em cũng không tin lấy một từ phát ra từ miệng tôi.

Em năm tuổi. Mới được năm tuổi ba tháng. Lần sinh nhật vừa rồi, chúng tôi đã thắp một cây nến, bảo Em ước lấy điều mình muốn. Ba quây quần chúng tôi lại, hát lên câu chuyện về một người phụ nữ ở hội chợ phiên. Có lúc tôi thấy một vài mảnh vỡ kí ức lơ lửng nổi trôi trong những giấc chiêm bao. Nếu tôi bắt được chúng, tôi sẽ cảm nhận được hàng râu lởm chởm của Ba chọc vào tay nhồn nhột, cảm nhận được hơi thở nóng hổi lẫn trong giọng nói của Ba hòa vào ánh nến. Tôi đã thử hát cho Em nghe chính câu chuyện ấy khi tiếng súng nổ quá to. Tôi còn phác họa cả người phụ nữ ở hội chợ. Tôi vẽ bà ấy có mái tóc đỏ, mặc áo đầm lụa trắng cũng để em không quên mất Mẹ. Em sai rồi, khi nghĩ tôi là Mẹ… Tôi không phải Mẹ, mà chỉ là cái bóng trung thành của bà thôi…

Tôi đếm ngày trên từng ngón tay. Ba ngón, kể từ lần cuối chúng tôi có một bữa ăn tươm tất. Hai, kể từ khi chúng tôi bắt đầu ăn tuyết để có chút nước vào người.

Vài dặm quanh đây không có lấy một cái bệnh viện, nhưng tôi phải đưa Em đến đâu đó kịp lúc để phục hồi. Đôi môi Em giờ đã trở nên khô khốc và nứt nẻ trong cái lạnh đông cứng cả người. Tội cho em tôi, Em vẫn luôn là một đứa bé xinh đẹp. Xinh đẹp hơn tôi, tôi biết chứ. Ai cũng yêu Em, ai mà thèm để mắt đến tôi khi Em làm bừng sáng cả căn phòng với nụ cười sún răn có cái lúm đồng tiền dễ thương đó chứ. Còn tôi? Tôi đã chẳng còn cười nữa. E là chẳng hợp với tôi đâu.

Tiếng súng đập tan sự tĩnh lặng trong tâm trí tôi.

Đôi chân tôi tự chuyển động, vâng theo nỗi kinh hoàng trào lên xâm chiếm từng mạch máu, rít lên chói tai đến nỗi tôi chẳng còn nghe thấy gì khác ngoài tiếng bình yên vỡ nát. Tôi cắm đầu chạy…

Chạy…

Chạy…

Chạy…

Họ là thợ săn còn chúng tôi là thỏ. Chỉ là một trò chơi đánh trận mà chúng tôi, không gì khác là con mồi.

Âm thanh đó cứ vang mãi, vang mãi, vang mãi…

Đến lúc tiếng động ngớt và đôi chân tôi muốn khuỵu ngã. Trông Em nhợt nhạt hơn mọi khi, nhưng không bị thương.

Nhưng Em run lên bần bật trong vòng tay tôi. Là tại cú sốc, tôi tự bảo mình.

"Ổn rồi… hết rồi."

Một lời nói dối.

"Nhớ bài đó không? Muốn chị hát cho em nghe ngay bây giờ không? Chị hát nhé?"

Em nhìn lại chằm chằm. Tôi ngắm nụ cười mình phản chiếu lên biển hồ xanh lơ trong đôi mắt ấy. Chúng nhắc tôi nhớ về những ngày tươi đẹp khi bầu trời chưa tuyền một màu tro và Ba vẫn ở đây cất lên lời ca thân thuộc. Ngay đây tồn tại sự ngây thơ mà tôi sớm muộn gì cũng phải từ bỏ. Điều đó sẽ mang lại cho tôi nỗi đau thấm thía hơn bất cứ viên đạn nào, mặc dù đó mới chính là sự thật. Cho đến hôm nay, tôi vẫn dành cho Em những lời đường mật dối trá mà Em đã nhận ra dưới con mắt tinh tường của một đứa trẻ. Ôi em tôi, Em đã lớn nhanh biết nhường nào. Em Trai à, em có cần phải dùng ánh mắt gần như xuyên thấu đó để nhìn chị không? Có cần phải là chính em, là người lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má chị không?

"Suỵt, ngồi đây và lắng nghe nhé."

Tôi đặt Em lên đùi, đôi cánh tay bao chặt lấy thân hình bé bỏng, giữ cho Em an toàn và ấm áp từ bên ngoài. Và tôi hát, giọng tôi vang lên rạch ròi trong không gian vừa mới lắng xuống, im ỉm. Ước gì tôi có thể hát cho Em nghe bằng tiếng hát mỹ nhân ngư trong sử thi Odysseus. Sánh với họ, tôi chỉ là một con người tầm thường, tôi chỉ mong mỏi được trở thành thiên thần hộ mệnh dẫn lối em tôi trở về. Kẻ làm chị sẵn sàng hiến dâng tất cả vì em này còn đòi hỏi gì hơn thế?

Tôi hát, để Em nhớ, để Em quên. Tôi hát, để chính mình phân tâm khỏi cơn đau đang hành hạ trái tim và cơ thể. Tôi hát về hơi ấm, về cuộc sống, nụ cười, và tình yêu. Những thứ vốn không thể nhìn cũng chẳng thể chạm được, những thứ mà khi cảm nhận được chúng ta mới thật sự được sống. Tôi hát và nỗi đau dần rút lui, như cơn thủy triều xuống, trôi khỏi cơ thể tôi đều đặn như nhịp tim đang nhạt dần. Tôi hát và được thấy Ba, thấy Mẹ, và những cả những người kém may mắn không thể trốn thoát. Tôi hát và tôi quên mất rằng mình đã từng bỏ rơi nụ cười. Tôi hát và tôi quên mất rằng, mình đã từng thầm khóc trong cô đơn mỗi khi đi ngủ. Cuộc đời này chỉ là một giấc mộng, Em Trai à. Một ngày nào đó em sẽ tỉnh giấc và nhận ra, có lẽ. Nhưng không phải là hôm nay. Chị sẽ tỉnh trước em như thường khi vẫn thế, để chào đón em khi em đến nơi này. Hứa đấy.

"Nhắm mắt lại đi em."

Tôi không muốn Em nhìn thấy dòng máu đang rỉ ra từ vết thương trên ngực mình.

-----~------

Your soul is free to see…

[B.P]

FS Team

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

The wanderer - Kẻ-lang-thang - [SiT]

Author: XMOL

~oOo~

Lại đây nào, các con. Đắp chăn vào, và mẹ sẽ kể cho các con nghe câu chuyện của nước và cát bụi, một câu chuyện của sự bắt đầu tuy có chút khác lạ, nhưng con người ở đó lại không có gì là lạ. Câu chuyện xảy ra lâu, rất lâu rồi, thậm chí còn lâu hơn cả cụm từ ngày-xửa-ngày-xưa, vượt xa cả những giai thoại và những điều huyền bí, xa thật xa thành một vòng tuần hoàn để mang sự xa xăm đến hiện thực. Với câu chuyện này, sẽ không kết thúc, mà sẽ gởi gắm trong tâm hồn mỗi đứa trẻ sinh ra nơi trần gian, trong hơi thở cuối cùng của kẻ sắp rời nơi trần thế, trong tiếng cười và cả tiếng thở dài của con trẻ. Ôi, mẹ lại lạc đề rồi.


Đã từng có một chàng trai, sẽ có một chàng trai, và luôn có một chàng trai đi lang thang ở một nơi xa rất xa. Chàng trai đi ngang qua những thị trấn và khu rừng, qua những rặng núi và đại dương, qua những ngọn đồi và thung lũng, để kiếm tìm, mãi mãi kiếm tìm. Bất kể khi nào chàng trai ghé qua khu làng hay thị trấn nào đó, lũ trẻ con đều chạy đến vây quang chàng “Anh ấy kia rồi! Anh ấy kia rồi! Kẻ-lang-thang kia rồi!”. Lập tức, mọi người trong làng dù đang làm việc gì cũng nối đuôi nhau đến chào đón chàng trai, kẻ-luôn-tìm-kiếm-một-thứ-gì-đó. Họ cho chàng quần áo và lương thực, cung cấp cho chàng vũ khí tốt nhất, thay những thứ đã trở nên cũ kĩ mòn nát. Ngay sau khi gởi đồ cho chàng, một số người quay trở lại làm việc, hài lòng vì chút hiểu biết ít ỏi của họ vè Kẻ-lang-thang. Tuy vậy, những người tò mò hơn vẫn nán lại, hy vọng đó sẽ là ngày Kẻ-lang-thang kể cho họ nghe điều mà chàng đang tìm kiếm, điều đã khiến chàng đi mãi, đi mãi. Nhưng dù họ luôn tự hỏi trong thâm tâm, chưa có ai bao giờ hỏi chàng. Họ ngồi đó, chờ đợi Kẻ-lang-thang cất lời, nhưng khi chàng đã no nê và trang bị đủ nguồn dự trữ, chàng sẽ rời đi, một lần nữa, bỏ mặc những kẻ đang ngồi chờ đợi càu nhàu chính bản thân mình.


Đã từng có một thành phố, sẽ có một thành phố, và luôn có một thành phố, cách xa nơi đây, nơi kia, và cách xa bất cứ nơi đâu. Thành phố tọa lạc cô độc trên một ngọn đồi, và khá yên bình – phần lớn là vậy. Một ngày nọ, Kẻ-lang-thang xuất hiện trước cửa thành phố, tìm thứ mà chàng luôn luôn tìm như mọi khi. Tuy nhiên, cư dân thành phố đã nghe danh của Kẻ-lang-thang, và chẳng hề thích chàng. Họ bực, vì chàng chẳng bao giờ kể cho ai nghe về chuyến kiếm tìm của chàng, và thực sự thì chàng đang tìm gì. Và vì vậy, sau khi lũ trẻ chạy ra chào đón chàng, thành phố vẫn còn tĩnh mịch. Không ai buồn mang thức ăn, đồ dùng dự trữ, hay đi theo chàng. Kẻ-lang-thang mỉm cười với nơi đây, quyết định tiếp tục bước đi, mặc dù không có lấy một chút nhu yếu phẩm dự trữ nào. Khi chàng cất bước, lũ trẻ bắt đầu thì thầm với nhau một điều gì đó nghe không rõ. Chúng không thể để Kẻ-lang-thang nổi tiếng rời đi mà không có chút gì trong bụng được! Vì thế, sau khi một số cân nhắc được tính đến, lũ trẻ bảo Kẻ-lang-thang chờ một chút, và chúng chạy vào trong thị trấn. Ở đó, lũ trẻ cố làm mọi cách để kiếm chút gì ăn cho Kẻ-lang-thang. Chúng gói gém đồ ăn từ nhà mang đi, một số được bố gói quần áo mang cho chàng, một số với những loại vũ khí tự vệ được giấu rất cẩn thận, tất nhiên. Ngay sau đó, Kẻ-lang-thang bị bao vây bởi hàng núi những vật dụng các thứ. Chàng mỉm cười, lắc đầu từ chối như một lời cảm ơn. Bọn trẻ vui vẻ quay trở lại thành phố, không tránh khỏi những hình phạt do không vâng lời bố mẹ. Nhưng chẳng là gì cả. Vì chúng đã giúp Kẻ-lang-thang cơ mà.


Đã có một cô gái, sẽ có một cô gái, và luôn có một cô gái sống trong thị trấn kia, vào lúc cô mười tuổi. Cô xuất thân từ một gia đình nghèo khó; bố cô đã bỏ rơi cô và mẹ để đi tìm người phụ nữ khác, trong lúc khốn khó nhất của gia đình. Và mẹ cô đã không thể vượt qua cú shock đó, ra đi để lại mình cô đơn độc. Và cô luôn cảm thấy đói. Vào cái ngày mà Kẻ-lang-thang đến, cô bé thật sự rất đói, và đang kiếm thưs gì để ăn. Cô tìm thấy một quả táo nhỏ sắp hư đến nơi, sáng lấp ló màu nâu nâu đằng sau tủ chén bát, và cô bé hoan hỉ cầu nguyện. Cô bé chạy ra ngoài để tận tưởng hương vị của từng miếng táo nhỏ dưới khung trời rộng mở, và cô bé thấy chàng trai. Kẻ-Lang-Thang. Chàng vẫy tay ra hiệu cho cô bé lại gần, dang rộng cánh tay. Cô đặt trái táo nhỏ vào lòng bàn tay chàng, và chàng trai cười, rồi cắn một miếng . Cô bé hướng mắt nhìn chằm chằm Kẻ-lang-thang, tự hỏi điều gì đó, nhưng không hề càu nhàu. Nhưng rất sớm, cô bé chẳng thể chịu nổi sự tò mò.


“Kẻ-lang-thang ơi, sao anh cứ lang thang mãi thế?” Cô bé cất tiếng hỏi bằng giọng nói yếu ớt. “Anh kiếm cái gì vậy?”, Kẻ-lang-thang suy tư hồi lâu, và trả lại cô bé quả táo nhỏ. “Cảm ơn em, cô bé.” Chàng trai nói (chắc hẳn cô bé không biết rằng, đó là lời nói đầu tiên của chàng trai kể từ khi trở thành Kẻ-lang-thang) “Bây giờ em muốn biết tại sao anh lang thang phải không? Anh lang thang bởi vì anh không thõa mãn với những điều người khác thõa mãn.” Cô bé nhìm anh không rời mắt, lúng túng khó xử, chàng trai nhìn cô bé cười thích thú. “Anh không hạnh phúc với những điều hạnh phúc, cô bé à. Anh chán cảm giác sống thoải mái đến xa xỉ. Sống như những người khác thật làm anh rất mệt mỏi. Họ thức dậy, đi làm việc, ăn, về nhà, hưởng thụ, rồi đi ngủ, và lặp lại vòng tuần hoàn vô tận đó. Có thể là ai khác mong muốn điều đó, nhưng không phải là anh. Anh không thõa mãn, Và thế là anh đi lang thang.” Cô bé lắc đầu, tỏ ý thấu hiểu, rồi cắn một miếng táo. Chàng trai nở một nụ cười.


“Câu hỏi thứ hai khó hơn. Anh đang tìm gì ư? Nói thật, anh cũng chả biết nữa. Anh tin là anh đang tìm chính con người mình. Anh tìm sự thõa mãn trong khả năng có hạn của bản thân, trong suy nghĩ nông cạn của tuổi trẻ. Anh kiếm tìm sự tự do trong chính con người mình, nhóc à; sự bình yên chỉ đến một khi ta hoàn toàn cảm thấy thõa mãn với chính bản thân mình.” Chàng trai liếc nhìn cô, đôi mắt ánh lên cả niềm vui và sự buồn bã. “Cô bé, em hiểu không?” Cô bé lắc đầu thật mạnh, tóc nẩy lên gợn sóng cùng với sự thấu hiểu của cô. Kẻ-lang-thang bật cười lớn, bắt đầu cuộc hành trình, để tất cả ở lại, bước chân của chàng trai như nhẹ lâng và dáng điệu vui nhộn. Có bé dõi theo từng bước chân chàng trai, cho đến khi bóng anh khuất dần không thể nhìn thấy rõ nữa. Khi chàng trai đã thật sự mất hút, cô bé liếc nhìn quả táo nhỏ với 2 miếng cắn. Đã có một quả táo. Cô bé lặng nghĩ. Và sẽ có một quả táo. Dường như có một giọng nói thì thầm bên tai cô bé.

Và luôn có một quả táo…


Cô bé trầm ngâm suy nghĩ, và rất sớm cô bé trở thành Kẻ-Lang-Thang.


Your soul is free to see...

FS Team

SiT

~oOo~

Bình luận của tôi: Có nhiều lúc, chúng ta cứ mãi kiếm tìm một số thứ vô định nào đó không rõ, kiểu như sự hoàn hảo. Có nhiều người cho đó là bí ẩn, là cách sống, là mới lạ, nhưng trong suy nghĩ chủ quan của tôi, điều đó chỉ mang đến sự phiền muộn. Vì ai biết trên đời này thứ gì là hoàn hảo chứ? "Perfection isn't perfect itself." - Chẳng phải quá hiển nhiên rồi sao?

Chỉ là hay một cái, ngay khi ý thức rõ điều này, bản thân tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Như những Kẻ-Lang-Thang vô định trong câu chuyện này vậy...


P/s: Xin lỗi độc giả, dạo này tớ bận quá, không làm chi tiết info của truyện được, hứa sẽ thêm vào tuần sau xDXin lỗi lần nữa xDmà bạn nào có cái minh họa truyện này đẹp tí nhở? Tìm hoài cái hình lãng tử chả ra :(


Tears - [SiT]


Author: Kimra at Fictionpress

Gerne: General

Length: one-shot

Status: Finished

Rated: T

Translated by: SiT

~oOo~

Chẳng có cái quái nào cả, hoàn toàn không. Chẳng có lấy một lý do cho mớ hỗn độn phức tạp làm những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mi cô gái trẻ.


Đã mất một tháng, để cô nhận ra chính xác thì chuyện gì đã xảy ra. Một tháng quên đi thực tại. Chỉ vì khi bỗng dưng thức tỉnh, cô biết rằng, khoảnh khắc đó, cô sẽ bật khóc. Một lần nữa…

Một ngày thứ Bảy như mọi ngày thứ Bảy khác, hoặc có thể là Chủ nhật, trong chuỗi ngày vô tận cảm thấy cơ thể hoàn toàn thừa thải, rảnh rỗi đến đáng sợ. Đây là điều cô chắc chắn.


Cô biết rằng, mình đang sợ hãi trong tuyệt vọng, và sự trầm cảm đó có khuynh hướng làm cô muốn say trong giấc ngủ dài mộng mị, hay muốn đi đến một nơi nào khác… Nhưng cô hoàn toàn không chắc rằng sự phiền muộn đó, là thật, hay chỉ là ảo giác, nhưng sự thật là, nó đang hiện hữu quanh cô, như chực lấy đi vĩnh viễn chút sức lực yếu ớt sót lại của cơ thể và tâm hồn cô, như lẽ bắt buộc là nó phải vậy.


Và một tháng để nhận ra hiện thực, những giọt nước mắt cứ muốn tuôn trào. Một lần nữa…

Và cô đã cố, cố hết sức, cố bằng mọi cách, để có thể có ai đó đến bên cô. Như một ý thức tự nhiên, cô thực sự đã rất muốn có một người bạn để cùng đi dạo phố, một gia đình để ngồi cạnh nhau và tán gẫu, một em mèo để cuộn tròn trong vòng tay cô, gì cũng được, bất kì sự lựa chọn nào cũng tốt hơn là những gì cô đã chọn để sống. Và cô đã cố, cố rất nhiều. Nhưng không ai trong số họ hiểu được cô đã cố gắng đến mức nào để tỏ ra vui vẻ hòa đồng, và khi cô hỏi họ, những giọt nước mắt ngưng trên ánh nhìn. Nhưng họ đã có những mối quan tâm lớn hơn cô, quan trọng hơn cô. Không phải là cô…


Chẳng phải khi bạn quan tâm đến một người, sẽ có một dấu hiệu thông báo sao? Dấu hiệu đó nằm ngay trung tâm mỗi người, ngay lập tức thúc giục khi bạn có thể dẹp bỏ mọi thứ để quan tâm đến người đó, chẳng phải hay sao? Bảo vệ họ? Hay chỉ cần ngồi ngay cạnh trong căn phòng nhỏ? Nhưng sự thực đối với cô thì không có vẻ gì là giống như vậy. Không ai thậm chí hỏi cô liệu rằng cô có ổn không.


Đó có thể là lỗi của chính cô, che dấu mọi cảm xúc dưới con mắt của mọi người, không bao giờ thể hiện rằng cô cần họ, trong khi, thực ra, là cô rất, rất cần…


Lại là nước mắt. Lần này nó đe dọa cô, ngập lấy tâm hồn cô, khi choàng tỉnh, nhận ra rằng, cô thật sự rất cô đơn, rằng cô phải bước tiếp con đường này bằng đôi chân của chính cô. Là chính cô…


Và vì một mớ lý do nào đó, tương lai vỡ vụn ngay trước mắt cô.


Cô trở nên hay cáu kỉnh và ra dáng mạnh mẽ cứng cỏi, như cô vẫn luôn cho mọi người thấy, khi cô đang cảm nhận được cô đang đứng trên bờ vực của một-sự-đổ-vỡ. Sự giận dữ là giai đoạn cuối cùng trước sự đổ vỡ tuyệt vọng, hay chính sự tuyệt vọng đổ vỡ là bước cuối cùng trước sự giận dữ cáu kỉnh? Cô đoán điều đó còn phụ thuộc vào hoàn cảnh. Nhưng sự giận dữ đó là thứ đã làm cô kiệt sức, cô đơn, là thứ cô đã cố tình tỏ ra khi thật sự cần một ai đó ở bên. Nhưng cô đã thách thức với mọi thứ, bất kì thứ gì làm cô quên đi sự tồn tại đến thừa thải của mình.


Cô đã đi như vậy được một tiếng, hoặc có thể là hai, dọc xuống khu phố mua sắm, ghé thăm hầu như tất cả quầy hàng ở đây, ngắm nhìn tất cả, cố để không suy nghĩ lung tung, nhưng không thể ngăn được dòng suy nghĩ đó. Cô không mua gì cả, vẫn cứ mường tượng về nơi cô thuộc về, những thói quen trở nên không còn có ý nghĩa nữa, cuộc sống không còn có ý nghĩa nữa; vậy ai sẽ dùng mấy thứ cô mua về này chứ. Chẳng có ý nghĩa gì cả, cô chỉ là vô thức đi theo dòng suy nghĩ miên man mà cô mơ hồ nghe thấy. Cô không mua bất kì thứ gì, lần đầu tiên cảm thấy những bước chân trở nên nặng nề, lần đầu tiên cô ước cô có thể đạp đổ tất cả.

Đúng, Đạp Đổ. Cô bước vào siêu thị quen thuộc. Ngang qua bãi đỗ xe, chẳng có thứ đồ rẻ tiền nào để mà ngắm nghía, chẳng có thứ gì làm cô phải xao nhãng, và dòng suy nghĩ nặng trịch vẫn cứ bám lấy cô. Cô đang nghĩ cái gì vậy? Đến cô còn chẳng dám chắc thực ra mình đang nghĩ cái gì nữa. Về cuộc sống hiện tại, về sự cô đơn, về tương lai bất định, về thời gian cô đã chẳng thể nắm bắt, về một quá khứ đã xa. Tất cả trở nên mờ nhạt, tạo nên một bức họa không rõ, của thất bại, và sự phù phiếm.


Cô bước vào trung tâm mua sắm, ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó như ngăn cô lại. Ý thức một cách rõ rệt rằng nơi đây thực sự rất quen thuộc, và người cô quen biết có thể đến đây. Cô lưỡng lự, không có thể dễ dàng lý giải được cảm xúc của cô, một cảm giác sợ hãi khi bắt gặp khuôn mặt quen biết; cũng lại muốn họ thấy cô và dừng lại mọi thứ trước khi tất cả bị đạp đổ. Nhưng, chẳng có gì xảy ra cả, không ai đến và cũng chẳng thứ gì được ngăn chặn cả. Cô chỉ có thể làm một việc duy nhất, chạy thằng vào phòng vệ sinh, xuýt xô những người đang chỉnh trang đầu tóc hay rửa tay ở đó. Rồi cô khóa chặt mình trong một khoang toilet.

Và những giọt nước mắt đã lăn dài tự lúc nào, cô đã chạy không kịp. Không kịp những giọt nước mắt. Những cảm xúc trong cuộc đời cô, những cảm xúc cô đã trói chặt để kiểm soát đống lộn xộn trong tâm trí cô, đạp đổ hết cảm xúc của cô,làm cô vứt bỏ hết tất cả, và giờ đây, tất cả những gì cô có thể làm là để những giọt lệ thực hiện nhiệm vụ của nó. Tiếng nấc nghẹn cất lên từ con tim thâu qua bức tường gạch, vọng lại từ vách phòng. Cô tự hỏi tại sao không ai hỏi cô liệu rằng cô có ổn không, biết rằng cô đang khóc ở nơi mặc dù không yên tĩnh, nhưng cũng đủ để không thể ngăn tiếng ồn từ khoang toilet của cô.


Đã rất lâu, chắc là ba mươi phút, cô cứ ngồi đó và khóc. Hoặc có thể là hơn. Từng lượt người xì xầm ngoài cửa. Họ bàn tán về cô, vì họ nghe cô khóc. Cô muốn đấm mạnh vào tường. Không thể lý giải nổi những giọt nước mắt đến từ đâu. Cô độc. Cô dần nhận ra và điều đó càng làm cô đau đớn hơn. Nhưng chẳng phải là đã một tháng rồi sao? Sự cô độc ăn mất phần tồn-tại trong con người cô, và dần dần làm cô ngạt thở.


Và như cô cầu nguyện, ít lâu sau, có ai đó ngập ngừng bước tới trước cánh cửa khoang toilet, hỏi rằng liệu cô có ổn không. Người ấy đến từ khi nào vậy, hàng giờ đồng hồ rồi ư? Cô loạng choạng mất phương hướng bởi hàng nước mắt ướt đẫm chiếc sơ-mi. Cô đáp rằng cô vẫn ổn. Là một lời nói dối. Nhưng cô đã trả lời như vậy. và người ấy lặng lẽ hỏi thêm gì đó, và đó là tất cả những gì cô có thể nhớ. Và nụ cười vụt sáng trên môi cô, cho một khoảnh khắc nỗi buồn khắc tên hạnh phúc. Trên trần gian còn rất nhiều người tốt, những người luôn quan tâm và chia sẻ, cho dù họ chẳng biết cô là ai. Họ thực sự đã hỏi thăm cô, và cô cảm thấy biết ơn hơn tất cả những gì họ cảm nhận được. Cô cất lời cảm ơn. Và có lẽ, đó là lời cảm ơn xuất phát từ nơi sâu nhất, kín nhất, trong tâm hồn cô. Họ sẽ chẳng bao giờ biết cô đã cần lời động viên của họ đến nhường nào.


Và cô lấy lại được bình tĩnh, từng chút từng chút một, những giọt nước mắt dần tan biết và hong khô trên má. Vẫn còn đó sự cô độc trống trải, nhưng dường như đã bị kìm hãm. Mấy ngày sau đó, cô lại cảm thấy muốn bật khóc mỗi khi nhịp sống chậm lại. Gia đình cô không nhận ra điều đó. Cô cố để nói với họ, nhưng bằng cách nào chứ? Và những giọt nước mắt lại rơi. Cô đã cố rồi mà. Chúa ơi cô đã cố rồi mà, nhưng ai hiểu chứ? “Nếu họ hiểu, họ đã có thể quan tâm đến cô, và mọi chuyện đã không tệ đến mức này” – Suy nghĩ đó thật lố bịch. Vậy nên họ đã không biết, không hiểu, không nhận ra cô đã thất vọng vào cái ngày mà không-một-ai hỏi cô dạo này cô thế nào rồi, hay chỉ hỏi liệu cô có ổn không; vào cái ngày mà không-một-ai hỏi liệu cô có mua được thứ gì ở trung tâm mua sắm không. Và cô mê man trong giấc ngủ hàng giờ, như kết quả của hàng vạn giọt nước mắt và nỗi thất vọng từ chỗ bối rối cho đến khi cô hiểu ra tất cả.


Và một tháng sau, kể từ lời-chào-hỏi-định-mệnh đó, cô nhận ra một số thứ, nhưng mọi việc không trở nên tệ hơn, cũng không trở nên tốt đẹp hơn. Cảm giác cô độc vẫn còn đó. Và những giọt nước mắt lại chực xô ra, một lần nữa. Cho dù cô đã đau đớn chấp nhận sự thật, hạnh phúc vẫn chẳng thể mỉm cười với cô ./.


~oOo~


Link nhạc nghe kèm


Your soul is free to see

FS Team

SiT

______________________________________________________________________________

Tâm đắc với bài này :)

nhưng mà cực ghét cái kết.

Mỗi người có một thói quen.

Có những người luôn bộc lộ tất cả con người mình ra bên ngoài. CÓ những người ngược lại, họ cất nó vào trong.


Nhưng dù là ai, là bất kì ai, đều cất giấu trong mình những giọt nước mắt.

Có thể là họ không biểu lộ ra ngoài, nhưng một phần trong con người họ luôn có phần bất ổn, để chỉ cần một lời hỏi thăm, một kích thích nhỏ cũng có thể làm chúng tuôn trào.


Nó làm tôi gợi nhớ đến lời tôi buột miệng nói: "Những người cô đơn không phải bởi vì họ đau khổ mất mát gì sất, mà chỉ đơn giản bởi vì họ khó có thể cho người khác bước vào con người thật của họ. Nhưng người cô đơn dễ hạnh phúc. Vì vậy đừng cố bước vào thế giới của họ, mà hãy để cho họ hạnh phúc."


"Bạn có ổn không?" - Bạn đã nói với ai câu này bao giờ chưa?

PS. Don't save me - [C.R]

Author : Anna L.

Translator : Crystal Rainbow

Genre : Passion, life

Rated : K

Length : oneshot

Status : Finished

.

.

By Anna L., W. Des Moines, IA

Một đứa trẻ

.

Đó là tất cả những gì thầy nghĩ về tôi, không hơn, không kém. Bị trói buộc trong cơ thể chưa phát triển hoàn chỉnh, tôi muốn gào lên nhưng cổ họng tôi khô khốc.

.

***

.

Lời nói của thầy lặn mất tăm, lạc đâu đó trong khi truyền từ thầy đến tai tôi, cho đến khi bà ta thúc nhẹ khuỷu tay vào tôi.

.

“Tuy nhiên, bà Lock, chúng tôi lo ngại về sự sự vắng mặt thường xuyên của cô bé ở lớp, điểm số chưa đạt yêu cầu và thực tình là về tâm lí của cô bé”. Thầy dừng lạị một chút, lướt mắt qua đống giấy hổ lốn tuồn ra khắp mặt bàn, thấy viết gì đó nguệch ngoạc và tiếp tục những lời vô nghĩa: “Rất nhiều giáo viên của Rachel và người giám hộ của cô bé đã rất lo lắng và bày tỏ điều đó với tôi rất nhiều lần. Tôi biết hoàn cảnh của gia đình nhưng thưa bà Lock…”

.

“Đừng lố quá thế, cứ gọi tôi là Kari. Bà ngắt lời đồng thời liếc mắt ngụ tình với thầy. Bà hất nhẹ mái được nhuôm vàng hoe ra sau đôi tai đang bị kéo trĩu xuống bởi đôi khuyên tai rõ ràng là đính kim cương giả, lấp lánh.

.

Những lời nói không còn giữ được đúng cung cách, và tiếng nổ tí tách của bếp lò bao trùm hết không gian. Tôi đưa mắt mê mải nhìn những hoa văn trên thảm trải sàn, đưa mắt theo những đường zig zag cuối cùng về lại đúng chỗ tôi đã bắt đầu.

.

Thầy đưa cho bà một cây bút Harper High chính hãng và chỉ bà dòng kẻ nơi bà kí tên, trong khi gom lại 5 tờ thông tin xác thực. Thầy thông báo đã tìm được một chương trình hoàn hảo cho tôi. Thầy bảo rất nhiều người trẻ tuổi phải đối mặt với những khó khăn tương tự tôi đã có những phản hồi tích cực. Thầy nói thầy tin là tôi cũng sẽ như vậy.

.

Tôi thầm chúc niềm tin của thầy gặp may.

.

Nhưng tôi sẽ không chịu đi đâu cả!

.

Tôi có thể là thứ này thứ kia, gì cũng được nhưng nhất định không phải là một dự án từ thiện của bà. Hoàn toàn không. Không, cảm ơn. Nhưng bà ta không thể khiến tôi dời bước đến đó. Bà có thể không? Có, bà đã đẩy được tôi đi, dù cho tôi có lấy cớ này cớ kia và cầu xin thế nào đi nữa.

.

***

.

.

Tôi bước khỏi nhà, buổi sáng thật trong lành nhưng chẳng tỏ vẻ gì là chào đón tôi. Tôi bắt đầu mở thanh granola (một loại ngũ cốc cho bữa sáng), chân đá những hòn cuội nhỏ, tay đút vào túi kĩ lưỡng, tôi quan sát hơi thở của mình, như khói, thoát khỏi cơ thể tôi, bốc hơi vào không khí. Đó có lẻ là bằng chứng rõ ràng nhất tôi từng có về sự tồn tại của mình.

.

Tôi đi vào tòa nhà mà thầy đã cương quyết với một niềm tin cao cả là nó sẽ cứu lấy tôi. Bỏ thời gian đi lang thang trong lãnh thổ không quen thuộc này để tìm phòng 201, hành lang ở đây hẹp hơn bình thường, đến mức cứ như gần kẹp lấy tôi ấy.

.

Tôi hít thở thật sâu hai lần trước khi bước vào phòng học. Cánh cửa cọt kẹt mở ra, và tôi đóng nhận một cú sét đánh ngang tai là tôi không những vào lớp trễ mà còn xâm nhập vào đây ở một thời điểm hoàn toàn không thích hợp. Tôi được chào đón bằng những ánh nhìn chằm chằm trống rỗng và một người phụ nữ trung niên với bím tóc đuôi sam màu vàng nhạt, nụ cười giả tạo trên môi, cùng với son môi hồng màu san hô nhòe nhoẹt dính cả vào một bên răng của bà. Ghê!

.

Bà nhảy ra khỏi chiếc ghế nhựa và hét lên một khúc nhạc chào mừng, như để đảm bảo với tôi rằng sự chậm trễ của tôi là có thể tha thứ bởi vì đó là ngày đầu tiên tôi đến lớp, nhưng cũng nhắc nhở tôi không bao giờ tái phạm lần nữa. Bà nhìn thẳng vào mắt tôi và trao tôi một cái bắt tay cứng nhắc nhất tôi từng nhận.

.

Tôi đi vào trong vòng tròn những chiếc bàn xếp lại với nhau, có vẻ như để tạo thành hình giọt nước.Tôi tự thấy mình đang ở giữa một đám học sinh năm nhất bẩn như chuột, ăn mặc từ đầu tới chân toàn một màu tím và có cả một cậu sặc mùi thức ăn Ấn Độ.

.

Tôi nhìn quanh, lần lượt khắp các bàn, tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc. Một số trông có vẻ như bị rối loạn. Hầu hết trông hoàn toàn bình thường nhưng họ không lừa tôi được đâu. À mà không đúng, ánh mắt tôi dừng lại khi lướt qua một cậu có đôi mắt viền hồng, chiếc quần jeans sờn cũ cùng bộ với áo phông phong cách nhạc rock và một chiếc áo len cổ rúc mới tinh. Nếu tôi theo Đạo, giờ này tôi sẽ đang ngồi trong căn phòng xa lạ này, cầu Chúa đừng để ai đọc được suy nghĩ của tôi, thứ cứ như đã in trên mặt tôi rõ ràng lắm rồi.

.

Bà bím-tóc-đuôi-sam phát cho mỗi đứa chúng tôi một quyển nhật kí. Bà bảo chúng tôi rằng tất cả mọi thứ là một trò chơi công bằng, chỉ miễn là chúng tôi viết mỗi ngày. Bà giảng giải về tầm quan trọng của việc đưa những suy nghĩ vào trang giấy, thậm chí cả khi chúng cực kì nhỏ bé. Nhỏ bé- tôi biết cảm giác đó như thế nào.

.

Tôi sợ hãi lật mở quyển nhật kí. Câu chữ rất lợi hại, đặc biệt là khi ta viết chúng ra. Nếu tôi không cẩn thận, chúng sẽ phản bội lại tôi mất.

.

Buổi sáng hôm sau, bà bím-tóc-đuôi-sam hỏi liệu tôi có thể đọc to bài nhật kí đầu tiên của mình, Tôi lắc đầu. Bà không thúc ép tôi mà bước tiếp lên trước lớp, thông báo cho chúng tôi những người mới đến là cố vấn mới của chúng tôi, họ đến đây để gặp riêng chúng tôi. Tôi cảm giác cái ông cố vấn mới của tôi sẽ rất là kinh khủng.

.

Tôi được chia cặp với ông E. Tear, tên trang trọng ông dùng để giới thiệu bản thân với tôi, nhưng ông cũng bảo tôi nên gọi ông là Emmitt. Đáp lại, tôi giới thiệu tên tôi là Rachel và đó có lẽ đó là tất cả những gì ông biết về tôi. Tôi chắc chắn rằng những gì ông biết về tôi sẽ không bao giờ là chuyện riêng tư.

.

“Tôi đồng ý là không có gì nhiều để nói”, Emmitt đáp lại với một cái nháy mắt. “Nếu cháu giữ bí mật giữa hai ta thì, tôi muốn ở đây đến chừng nào cháu còn muốn sự cố vẫn từ tôi. Hợp đồng cố vấn này cũng chỉ là tạm thời thôi”

.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu chuyện

.

Ngay khi tôi về đến nhà, tôi ngửi thấy mùi thơm kì lạ của một bữa tối tự nấu ở nhà. Lấy làm lạ, tôi đi thẳng vào phòng bếp và thấy cảnh tượng mẹ tôi được ôm trọn trong lòng thầy.

.

***

.

“Rachel, con yêu, con nhớ thầy Daniel chứ, thầy hiệu trưởng của con đó?” Bà hỏi, và điều đó làm tôi cảm giác như thể bà đang khinh thường và nhạo báng tôi vậy.

.

Ông ta (một khi đã bước vào nhà tôi kiểu thế này thì có chết tôi cũng không cho ông ta là thầy của mình nữa) đặt mẹ tôi khỏi đùi mình xuống một cái ghế bên cạnh, đứng lên, vuốt lại các nếp nhăn trên bộ âu phục. “Rachel, thật tuyệt vời khi lại được gặp em”, ông nói rành rọt.

Tôi cười phá lên tuyệt vọng, xoay người chạy thẳng vào phòng, để bà ở lại đó với cảm giác tội lỗi trong lòng.

.

***

.

Đôi khi tôi chơi một trò chơi thế này, tôi để chuông báo thức đổ và không thèm tắt đi, và tôi nằm trên giường, đếm từng giờ từng giờ trôi qua cho đến khi ai đó, bất cứ ai cũng được, để ý đến.

.

Trò đó làm Emmitt rất ngạc nhiên về tôi nhưng ông không bao giờ hỏi tôi tại sao tôi làm vậy. Tôi ngồi xuống và ông đưa tôi xem một bức ảnh chụp một người phụ nữ. Cô không đẹp theo kiểu những người vẫn được công nhận là “người đẹp” trong xã hội. Tuy nhiên, càng ngắm cái mũi khoằm của cô và khuôn mặt đầy tàn nhang của cô, tôi càng bị cô khiến cho mê mẩn.

.

Emmitt tâm sự với ông đã hối hận thế nào vì đã không đặt nhiệt huyết và say mê của ông vào nhiếp ảnh một cách nghiêm túc. Ông nói nhiếp ảnh là thứ duy nhất trên thế gian khiến ông cảm thấy đáng để sống tiếp, điều đó cứ chiếm hết tâm trí ông; lưu lại vẻ đẹp của cuộc sống vào một tấm giấy 5x7, đó là điều kì diệu nhất mà ông đã làm. Và có thể thứ nghê thuật lớn lên trong ông sẽ tạo được điều khác biệt. Ông nói rằng hầu hết ông ghét con người. Tất cả những gì họ làm là quan tâm đến chính bản thân họ.

.

“Chúng ta chỉ có thể quá chuyện tâm vào một thứ trong đời thôi!” ông tiếp tục la lên bức xúc, trong khi túm lấy nắm tóc trong sự thất vọng ê chề tràn ngập trở về trong ông. Cuối buổi gặp nhau, tôi đòi ông mang đến một bức ảnh khác vào lần gặp sau.

.

Tôi lật mở sột soạt quyển nhật kí của mình tới khi tìm được một trang giấy trắng tinh. Sau mỗi lần tôi được truyền cho ngọn lửa cháy bỏng về tình yêu với nhiếp ảnh từ ông Emmitt, nỗi sự hãi về ngôn từ lại biến mất. Và đột nhiên, tôi nhận ra mình thực sự đã bị “nghiện” chúng, tôi bắt đầu nghĩ rằng những câu chữ tôi viết ra thật sự rất quan trọng, ít nhất là những trang giấy cần chúng. Và một cách nào đó, tôi vẫn khép tội Emmitt về điều đó.

.

Bà bím-tóc-đuôi-sam lại bảo tôi đọc to bài nhật ký của tôi trước lớp. Tôi hạ thấp đầu đến khi nhìn rõ được chữ trong mảnh giấy trắng trong tay:

.

.

Hoa cúc

.

Niềm tin đã đi vào dĩ vãng

Tình yêu cũng đi vào dĩ vãng

Cả hai chìm trong cái bóng trống rỗng

Cô vẫn đứng đó như ngày hôm qua

Rứt từng cánh hoa cúc dại

Những cánh hoa rơi chậm

Hôn lên cỏ non bên dưới

Héo đi bên dây thường xuân

“Sự trống trãi khiến tôi làm vậy!” cô hét vào anh

Anh cũng đứng như cô

Chỉ là cách nhau ba tiểu bang

Cũng hoa cúc trong tay

Chân anh phủ đầy những cánh hoa.

.

.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn lớp, đọc

.

“Hoa hồng màu đỏ,

Hoa violets màu xanh”

.

***

.

Emmitt nói ông có thứ mà không ai có thể có: con mắt thứ ba. Ông tin rằng thấu kính máy ảnh cho ông được nhìn thấy những thứ mà hai mắt người thường không thể nhìn thấy được. Tôi lần ngón tay mình theo mái tóc xoăn màu đỏ bốc lửa của cô gái trong ảnh, lắng nghe ông nói, ngấm dần vào đầu chân lý của ông.

***

.

Tôi vào nhà. Ánh đèn mờ mờ và bầu không khí giá lạnh. Mặc cho âm thanh của tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, vẫn nghe được tiếng sụt sịt từ phòng bếp, nơi bà đang ngồi, trong tay cầm một tách cà phê đã nguội lạnh.

.

Điện thoại lóe lên ánh đèn báo cuộc gọi nhỡ. Lúc bà nhìn thấy tôi, bà đưa tay lên miệng nghẹn ngào trong khi nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt, nhỏ giọt lên tấm khăn trên vạt áo.

.

Khi tôi ngồi xuống đối diện bà, bà đẩy nhẹ thứ gì đó, trông như nhật ký của tôi, về phía tôi. Tôi mở nó ra, đọc lướt qua những dòng chữ và suy nghĩ của chính mình trong đó, đúng là nó, nhật ký của tôi. Tôi đứng lên, tim đập nhanh. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi chộp lấy quyển sổ, ôm nó chặt nhất có thể, như thể một cách nào đó điều này sẽ làm cho những câu chữ tôi viết ra cuốn trôi vào tim tôi và biến mất khỏi trang giấy này.

.

“Mẹ làm gì với cái này?” Tôi hỏi, và lời nói của tôi run run, tay nắm chặc.

.

“Rachel, mẹ chỉ muốn con cho mẹ được gần gũi con. Mẹ muốn được hiểu con như con đã từng cho phép mẹ được hiểu con.”

.

Tôi không con giữ được kiểm soát. Tôi khóc. Tôi khóc nhiều đến mức run lên. Tôi khóc vì bà, vì tôi, nhưng phần nhiều là vì cảm giác nhục nhã.

.

“Mẹ biết, sớm muộn gì con cũng sẽ phải nói gì đó với mẹ” bà thở dài, buông xuôi, như một quá bóng dần dần bị xì hết hơi.

.

“Mẹ thích những bài thơ của con”, bà cố nói một lần nữa.

.

“Mẹ không có quyền đọc chúng. Những thứ này”, tôi chỉ vào quyển sổ của mình, “chúng là đồ cá nhân.”

.

“Ôi, Rachel, đừng cứ như một bà hoàng vậy chứ” bà cười cợt.

.

“Tôi ghét bà” tôi gào lên.

.

“Chết tiệt, con dám nói với mẹ con những lời như vậy sao. Mẹ đã dạy dỗ con tốt hơn thế”

.

“Mẹ tôi sao? Bà đã không còn là mẹ tôi trong 4 năm nay. Bốn năm. Bà để những gã đàn ông bước vào cuộc đời bà, bà để tôi lại đằng sau hết gã tồi này đến gã khác.”

.

Bà trợn mắt ngạc nhiên “Rachel, đừng đổ thừa chuyện đó. Chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện đó cả.”

.

“Chuyện đó á? Kể từ hồi đó, tôi đã luôn ghét bà- vì đã đưa gã vào cuộc đời tôi, vì đã để gã động vào tôi. Chuyện đó là tất cả những gì khiến tôi như hôm nay đấy.”

.

Tôi lao lên giường với một ý định hoàn toàn rõ ràng là tôi sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, nhưng sao đó tôi đã ngồi dậy, tôi chộp lấy quyển nhật kí và bắt đầu viết. Tôi viết về tình yêu, sự dối trá, hi vọng và hầu hết là về tôi.

.

.

Gương

.

Tôi soi vào người đàn bà

Người cứ thở than như thể tôi làm bà thất vọng

Người đàn bà không kiên định, người đàn bà khép kín

Bà ta điềm tĩnh, bà ta cũng hay lưỡng lự

Phải nheo mắt mới nhìn được vào tâm hồn bà

.

Tôi càng nhìn

Tôi càng hiểu

.

Tôi soi đứa trẻ nhỏ

Đứa bé cười và nhảy múa

Đứa bé hồn nhiên và vô tư

Cô bé sáng ngời, và ánh mắt cũng lấp lánh

Tâm hồn bé tinh khiết như pha lê

.

Bện chặc hai con người họ

Người đàn bà như cục than đen

Hóa già cỗi, thấm vào viên kim cương- đứa trẻ.

.

***

.

Tôi vào phòng 201, tìm ông Emmitt. Tôi nghĩ có lẽ hôm nay tôi sẽ cho ông xem những gì tôi đã viết.

.

“Rachel? Bà bím-tóc-đuôi-sam gọi sự chú ý của tôi vào bà. “Tôi muốn em gặp cô Price, cố vấn mới của em.” Bà bà để tay ra sau lưng tôi, đậy nhẹ tôi đi theo bà, nhưng tôi vẫn không dịch chuyển.

.

“Cố vấn mới ư? Cái gì vậy chứ?”, tôi hỏi trong bối rối.

.

“Cô Price sẽ thay thế ông Tear. Tôi thực sự nghĩ là em sẽ rất thích cô ấy đấy”, bà cố thuyết phục tôi bằng cái nheo mũi thể hiện đầy cảm xúc trong lời nói và một nụ cười sáng rỡ trên mặt.

.

Bà bím-tóc-đuôi-sam nắm lấy cánh tai của một người phụ nữ ăn mặc kiểu công sở màu xanh sậm, hơi nam tính và bà chỉ cô chỗ của tôi đứng. Người phụ nữ hơi nhíu mày, và cô đưa tay ra. Tôi bắt tay và cô giới thiệu bản thân với tôi. Tôi không ấn tượng. Vì cô không phải là Emmitt.

.

Tôi không đứng đó lâu để nghe bài hướng dẫn của cô Price. Tôi quay đi khỏi căn phòng, cảm tưởng như sẽ không bao giờ quay lại đó nữa. Bước chân của tôi như nhanh dần, băng qua hành lang. Tôi mở bung cánh cửa, và khi những cơn gió lớn bên ngoài thổi tóc tôi bay tung tóe, tôi bắt đầu chạy. Tôi cứ chạy và chạy vì tôi chẳng biết làm gì. Tôi chạy để tìm cảm giác tự do, tìm sự bảo vệ, và nhiều hơn cả là tìm câu trả lời…

.

Tôi đưa mắt tìm kiếm một trạm điện thoại bên đường. Lật mở quyển danh bạ điện thoại cũ nát treo ở đó, mắt tôi lướt tìm “Tear” và tay tôi tra “Emmitt”. Tôi gọi ông và nghe một điệp khúc nhạc vui nhộn.

.

“Bạn đang gọi đến số của Emmitt…” , tôi mĩm cười. “Và Lindsey!” giọng một người phụ nữ chen vào.

.

Tôi dập máy, vì tôi cảm giác mình vừa làm gì đó vô duyên, lại cứ như can dự vào cuộc sống của ông. Đương nhiên ông có một cuộc sống riêng. Tôi đã biết là tôi chẳng phải là một phần trong đó. Thực tế, tôi là ai để nói tôi là một phần trong cuộc sống của ông cơ chứ??? Tôi chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với ông. Ông hầu như chẳng biết gì về tôi. Thực lòng, ông đúng là không biết gì về tôi. Vậy tại sao tôi lại mong ông ở lại? Tôi đã làm ông mất thời gian với tôi. .

Ông lẽ ra đã phải đi sớm hơn, từ trước kia.

.

“Ông Emmitt có ghé qua,” mẹ tôi gọi với theo tôi từ phòng khách. “Ông ghé lại và gởi con một lá thư. Nó nằm trên bàn ăn ấy.”

.

Tôi mang nó vào phòng, và ngồi đó nhìn chằm chằm vào nó một hồi thật lâu. Tôi đặt nó vào nhật ký thời tiết của mình, tôi quyết định sẽ không mở nó ra đọc. Tôi thích tưởng tượng xem lá thư viết gì. Có thể ông nói là ông sẽ quay trở lại vào một ngày nào đó, rằng cô Price chỉ là người thay thế tạm thời, và răng tôi chỉ là đã hiều nhầm rằng ông sẽ đi luôn. Hoặc có thể, ông viết về việc ông đã muốn chụp ảnh tôi đến thế nào, và lá thư sẽ kể lại khoảng thời gian chúng tôi gặp nhau. Có thể đây cũng không phải là một bức thư, chỉ là một mảnh báo được cắt ra mà ông nghĩ là nó sẽ làm tôi mỉm cười khi đọc…

***

.

Đêm nay tôi không ngủ được. Tiếng động đâu đó ngoài cửa sổ đánh thức tôi. Tôi bật đèn ngủ lên, và mở tủ, nơi quyền sổ nhật ký của tôi đang nằm. Tôi đặt bút và viết một bức thư mà tôi biết là mình sẽ không bao giờ gửi.

.

Bác Emmitt,

.

Cháu không nghĩ là bác biết điều này về cháu nhưng thật sự cháu đã học được cách yêu thích viết lách. Một cách nào đó, nó đã trở thành con mắt thứ ba của cháu, cho cháu nhìn thấy thế giới ngoài khả năng của bản thân mình. Cháu nghĩ bác đã cho cháu điều đó. Cảm ơn bác vì đã để cháu được lắng nghe.

.

Rachel.