.
Tôi được chia cặp với ông E. Tear, tên trang trọng ông dùng để giới thiệu bản thân với tôi, nhưng ông cũng bảo tôi nên gọi ông là Emmitt. Đáp lại, tôi giới thiệu tên tôi là Rachel và đó có lẽ đó là tất cả những gì ông biết về tôi. Tôi chắc chắn rằng những gì ông biết về tôi sẽ không bao giờ là chuyện riêng tư.
.
“Tôi đồng ý là không có gì nhiều để nói”, Emmitt đáp lại với một cái nháy mắt. “Nếu cháu giữ bí mật giữa hai ta thì, tôi muốn ở đây đến chừng nào cháu còn muốn sự cố vẫn từ tôi. Hợp đồng cố vấn này cũng chỉ là tạm thời thôi”
.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu chuyện
.
Ngay khi tôi về đến nhà, tôi ngửi thấy mùi thơm kì lạ của một bữa tối tự nấu ở nhà. Lấy làm lạ, tôi đi thẳng vào phòng bếp và thấy cảnh tượng mẹ tôi được ôm trọn trong lòng thầy.
.
***
.
“Rachel, con yêu, con nhớ thầy Daniel chứ, thầy hiệu trưởng của con đó?” Bà hỏi, và điều đó làm tôi cảm giác như thể bà đang khinh thường và nhạo báng tôi vậy.
.
Ông ta (một khi đã bước vào nhà tôi kiểu thế này thì có chết tôi cũng không cho ông ta là thầy của mình nữa) đặt mẹ tôi khỏi đùi mình xuống một cái ghế bên cạnh, đứng lên, vuốt lại các nếp nhăn trên bộ âu phục. “Rachel, thật tuyệt vời khi lại được gặp em”, ông nói rành rọt.
Tôi cười phá lên tuyệt vọng, xoay người chạy thẳng vào phòng, để bà ở lại đó với cảm giác tội lỗi trong lòng.
.
***
.
Đôi khi tôi chơi một trò chơi thế này, tôi để chuông báo thức đổ và không thèm tắt đi, và tôi nằm trên giường, đếm từng giờ từng giờ trôi qua cho đến khi ai đó, bất cứ ai cũng được, để ý đến.
.
Trò đó làm Emmitt rất ngạc nhiên về tôi nhưng ông không bao giờ hỏi tôi tại sao tôi làm vậy. Tôi ngồi xuống và ông đưa tôi xem một bức ảnh chụp một người phụ nữ. Cô không đẹp theo kiểu những người vẫn được công nhận là “người đẹp” trong xã hội. Tuy nhiên, càng ngắm cái mũi khoằm của cô và khuôn mặt đầy tàn nhang của cô, tôi càng bị cô khiến cho mê mẩn.
.
Emmitt tâm sự với ông đã hối hận thế nào vì đã không đặt nhiệt huyết và say mê của ông vào nhiếp ảnh một cách nghiêm túc. Ông nói nhiếp ảnh là thứ duy nhất trên thế gian khiến ông cảm thấy đáng để sống tiếp, điều đó cứ chiếm hết tâm trí ông; lưu lại vẻ đẹp của cuộc sống vào một tấm giấy 5x7, đó là điều kì diệu nhất mà ông đã làm. Và có thể thứ nghê thuật lớn lên trong ông sẽ tạo được điều khác biệt. Ông nói rằng hầu hết ông ghét con người. Tất cả những gì họ làm là quan tâm đến chính bản thân họ.
.
“Chúng ta chỉ có thể quá chuyện tâm vào một thứ trong đời thôi!” ông tiếp tục la lên bức xúc, trong khi túm lấy nắm tóc trong sự thất vọng ê chề tràn ngập trở về trong ông. Cuối buổi gặp nhau, tôi đòi ông mang đến một bức ảnh khác vào lần gặp sau.

.
Tôi lật mở sột soạt quyển nhật kí của mình tới khi tìm được một trang giấy trắng tinh. Sau mỗi lần tôi được truyền cho ngọn lửa cháy bỏng về tình yêu với nhiếp ảnh từ ông Emmitt, nỗi sự hãi về ngôn từ lại biến mất. Và đột nhiên, tôi nhận ra mình thực sự đã bị “nghiện” chúng, tôi bắt đầu nghĩ rằng những câu chữ tôi viết ra thật sự rất quan trọng, ít nhất là những trang giấy cần chúng. Và một cách nào đó, tôi vẫn khép tội Emmitt về điều đó.
.
Bà bím-tóc-đuôi-sam lại bảo tôi đọc to bài nhật ký của tôi trước lớp. Tôi hạ thấp đầu đến khi nhìn rõ được chữ trong mảnh giấy trắng trong tay:
.
.
Hoa cúc
.
Niềm tin đã đi vào dĩ vãng
Tình yêu cũng đi vào dĩ vãng
Cả hai chìm trong cái bóng trống rỗng
Cô vẫn đứng đó như ngày hôm qua
Rứt từng cánh hoa cúc dại
Những cánh hoa rơi chậm
Hôn lên cỏ non bên dưới
Héo đi bên dây thường xuân
“Sự trống trãi khiến tôi làm vậy!” cô hét vào anh
Anh cũng đứng như cô
Chỉ là cách nhau ba tiểu bang
Cũng hoa cúc trong tay
Chân anh phủ đầy những cánh hoa.
.
.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn lớp, đọc
.
“Hoa hồng màu đỏ,
Hoa violets màu xanh”
.
***
.
Emmitt nói ông có thứ mà không ai có thể có: con mắt thứ ba. Ông tin rằng thấu kính máy ảnh cho ông được nhìn thấy những thứ mà hai mắt người thường không thể nhìn thấy được. Tôi lần ngón tay mình theo mái tóc xoăn màu đỏ bốc lửa của cô gái trong ảnh, lắng nghe ông nói, ngấm dần vào đầu chân lý của ông.

***
.
Tôi vào nhà. Ánh đèn mờ mờ và bầu không khí giá lạnh. Mặc cho âm thanh của tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, vẫn nghe được tiếng sụt sịt từ phòng bếp, nơi bà đang ngồi, trong tay cầm một tách cà phê đã nguội lạnh.
.
Điện thoại lóe lên ánh đèn báo cuộc gọi nhỡ. Lúc bà nhìn thấy tôi, bà đưa tay lên miệng nghẹn ngào trong khi nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt, nhỏ giọt lên tấm khăn trên vạt áo.
.
Khi tôi ngồi xuống đối diện bà, bà đẩy nhẹ thứ gì đó, trông như nhật ký của tôi, về phía tôi. Tôi mở nó ra, đọc lướt qua những dòng chữ và suy nghĩ của chính mình trong đó, đúng là nó, nhật ký của tôi. Tôi đứng lên, tim đập nhanh. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi chộp lấy quyển sổ, ôm nó chặt nhất có thể, như thể một cách nào đó điều này sẽ làm cho những câu chữ tôi viết ra cuốn trôi vào tim tôi và biến mất khỏi trang giấy này.
.
“Mẹ làm gì với cái này?” Tôi hỏi, và lời nói của tôi run run, tay nắm chặc.
.
“Rachel, mẹ chỉ muốn con cho mẹ được gần gũi con. Mẹ muốn được hiểu con như con đã từng cho phép mẹ được hiểu con.”
.
Tôi không con giữ được kiểm soát. Tôi khóc. Tôi khóc nhiều đến mức run lên. Tôi khóc vì bà, vì tôi, nhưng phần nhiều là vì cảm giác nhục nhã.
.
“Mẹ biết, sớm muộn gì con cũng sẽ phải nói gì đó với mẹ” bà thở dài, buông xuôi, như một quá bóng dần dần bị xì hết hơi.
.
“Mẹ thích những bài thơ của con”, bà cố nói một lần nữa.
.
“Mẹ không có quyền đọc chúng. Những thứ này”, tôi chỉ vào quyển sổ của mình, “chúng là đồ cá nhân.”
.
“Ôi, Rachel, đừng cứ như một bà hoàng vậy chứ” bà cười cợt.
.
“Tôi ghét bà” tôi gào lên.
.
“Chết tiệt, con dám nói với mẹ con những lời như vậy sao. Mẹ đã dạy dỗ con tốt hơn thế”
.
“Mẹ tôi sao? Bà đã không còn là mẹ tôi trong 4 năm nay. Bốn năm. Bà để những gã đàn ông bước vào cuộc đời bà, bà để tôi lại đằng sau hết gã tồi này đến gã khác.”
.
Bà trợn mắt ngạc nhiên “Rachel, đừng đổ thừa chuyện đó. Chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện đó cả.”
.
“Chuyện đó á? Kể từ hồi đó, tôi đã luôn ghét bà- vì đã đưa gã vào cuộc đời tôi, vì đã để gã động vào tôi. Chuyện đó là tất cả những gì khiến tôi như hôm nay đấy.”
.
Tôi lao lên giường với một ý định hoàn toàn rõ ràng là tôi sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, nhưng sao đó tôi đã ngồi dậy, tôi chộp lấy quyển nhật kí và bắt đầu viết. Tôi viết về tình yêu, sự dối trá, hi vọng và hầu hết là về tôi.
.
.
Gương
.
Tôi soi vào người đàn bà
Người cứ thở than như thể tôi làm bà thất vọng
Người đàn bà không kiên định, người đàn bà khép kín
Bà ta điềm tĩnh, bà ta cũng hay lưỡng lự
Phải nheo mắt mới nhìn được vào tâm hồn bà
.
Tôi càng nhìn
Tôi càng hiểu
.
Tôi soi đứa trẻ nhỏ
Đứa bé cười và nhảy múa
Đứa bé hồn nhiên và vô tư
Cô bé sáng ngời, và ánh mắt cũng lấp lánh
Tâm hồn bé tinh khiết như pha lê
.
Bện chặc hai con người họ
Người đàn bà như cục than đen
Hóa già cỗi, thấm vào viên kim cương- đứa trẻ.
.
***
.
Tôi vào phòng 201, tìm ông Emmitt. Tôi nghĩ có lẽ hôm nay tôi sẽ cho ông xem những gì tôi đã viết.
.
“Rachel? Bà bím-tóc-đuôi-sam gọi sự chú ý của tôi vào bà. “Tôi muốn em gặp cô Price, cố vấn mới của em.” Bà bà để tay ra sau lưng tôi, đậy nhẹ tôi đi theo bà, nhưng tôi vẫn không dịch chuyển.
.
“Cố vấn mới ư? Cái gì vậy chứ?”, tôi hỏi trong bối rối.
.
“Cô Price sẽ thay thế ông Tear. Tôi thực sự nghĩ là em sẽ rất thích cô ấy đấy”, bà cố thuyết phục tôi bằng cái nheo mũi thể hiện đầy cảm xúc trong lời nói và một nụ cười sáng rỡ trên mặt.
.
Bà bím-tóc-đuôi-sam nắm lấy cánh tai của một người phụ nữ ăn mặc kiểu công sở màu xanh sậm, hơi nam tính và bà chỉ cô chỗ của tôi đứng. Người phụ nữ hơi nhíu mày, và cô đưa tay ra. Tôi bắt tay và cô giới thiệu bản thân với tôi. Tôi không ấn tượng. Vì cô không phải là Emmitt.
.
Tôi không đứng đó lâu để nghe bài hướng dẫn của cô Price. Tôi quay đi khỏi căn phòng, cảm tưởng như sẽ không bao giờ quay lại đó nữa. Bước chân của tôi như nhanh dần, băng qua hành lang. Tôi mở bung cánh cửa, và khi những cơn gió lớn bên ngoài thổi tóc tôi bay tung tóe, tôi bắt đầu chạy. Tôi cứ chạy và chạy vì tôi chẳng biết làm gì. Tôi chạy để tìm cảm giác tự do, tìm sự bảo vệ, và nhiều hơn cả là tìm câu trả lời…
.
Tôi đưa mắt tìm kiếm một trạm điện thoại bên đường. Lật mở quyển danh bạ điện thoại cũ nát treo ở đó, mắt tôi lướt tìm “Tear” và tay tôi tra “Emmitt”. Tôi gọi ông và nghe một điệp khúc nhạc vui nhộn.
.
“Bạn đang gọi đến số của Emmitt…” , tôi mĩm cười. “Và Lindsey!” giọng một người phụ nữ chen vào.
.
Tôi dập máy, vì tôi cảm giác mình vừa làm gì đó vô duyên, lại cứ như can dự vào cuộc sống của ông. Đương nhiên ông có một cuộc sống riêng. Tôi đã biết là tôi chẳng phải là một phần trong đó. Thực tế, tôi là ai để nói tôi là một phần trong cuộc sống của ông cơ chứ??? Tôi chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với ông. Ông hầu như chẳng biết gì về tôi. Thực lòng, ông đúng là không biết gì về tôi. Vậy tại sao tôi lại mong ông ở lại? Tôi đã làm ông mất thời gian với tôi. .
Ông lẽ ra đã phải đi sớm hơn, từ trước kia.
.
“Ông Emmitt có ghé qua,” mẹ tôi gọi với theo tôi từ phòng khách. “Ông ghé lại và gởi con một lá thư. Nó nằm trên bàn ăn ấy.”
.
Tôi mang nó vào phòng, và ngồi đó nhìn chằm chằm vào nó một hồi thật lâu. Tôi đặt nó vào nhật ký thời tiết của mình, tôi quyết định sẽ không mở nó ra đọc. Tôi thích tưởng tượng xem lá thư viết gì. Có thể ông nói là ông sẽ quay trở lại vào một ngày nào đó, rằng cô Price chỉ là người thay thế tạm thời, và răng tôi chỉ là đã hiều nhầm rằng ông sẽ đi luôn. Hoặc có thể, ông viết về việc ông đã muốn chụp ảnh tôi đến thế nào, và lá thư sẽ kể lại khoảng thời gian chúng tôi gặp nhau. Có thể đây cũng không phải là một bức thư, chỉ là một mảnh báo được cắt ra mà ông nghĩ là nó sẽ làm tôi mỉm cười khi đọc…
***

.
Đêm nay tôi không ngủ được. Tiếng động đâu đó ngoài cửa sổ đánh thức tôi. Tôi bật đèn ngủ lên, và mở tủ, nơi quyền sổ nhật ký của tôi đang nằm. Tôi đặt bút và viết một bức thư mà tôi biết là mình sẽ không bao giờ gửi.
.
Bác Emmitt,
.
Cháu không nghĩ là bác biết điều này về cháu nhưng thật sự cháu đã học được cách yêu thích viết lách. Một cách nào đó, nó đã trở thành con mắt thứ ba của cháu, cho cháu nhìn thấy thế giới ngoài khả năng của bản thân mình. Cháu nghĩ bác đã cho cháu điều đó. Cảm ơn bác vì đã để cháu được lắng nghe.
.
Rachel.
