Truyện Set me free vẫn đang trong quá trình dịch, khá hấp dẫn phải không xD
Dạo này rãnh quá, với cả hôm bữa chưa nộp tiền net, chả có mạng mà ngồi, nên viết cho xong cái truyện linh linh :"> anh em đọc giải trí nhé xD
Cho vui thau, truyện của dân không chuyên viết mà xD
enjoy :x
______________________________
Nó quen anh hài lắm. Ai biết cũng bảo vậy. Chuyện, vì bản thân hai người vốn là không-có-bản-sao rồi mà. Anh với nó quen nhau từ một chuyện, mà, chậc, để kể. Từ một con bạn thân vịt bầu của nó. Ngân – bạn thân, là một người sở hữu vóc dáng thân hình cho đến khuôn mặt bộ răng cho đến làn da mái tóc đều khiến người thường không khỏi thất kinh. Chuyện Ngân quen Di ra sao thì dài lắm. À, nhân tiện, tên nó là Di.
Và cô bạn Ngân một hôm đưa cho nó một tấm hình chân dung của mình. Vì cô phải dùng nó để lừa một anh chàng trên mạng. Di lắc đầu, mặc dù có chút nghiệp vụ photoshop nhưng với khuôn mặt khó đỡ của Ngân thì Di, ặc, cũng ngán và bất lực. Ngân khẩn khoản: “Tao không cần mày làm cho tao đẹp lung linh giạng giỡ đâu, tao chỉ cần mày làm cho nó bớt xấu hơn thôi.. Đi mà mà mà mà mà!!!”. Thôi thì xấu đâu phải một cái tội, mà nếu xấu lỡ là một cái tội thì con Ngân phải đưa ra xử trảm rồi. Nghĩ vậy nên Di tặc lưỡi nhận lời, nhưng mà ruột thì đau như cắt.
Tối hôm đó Di lọ mọ chỉnh chỉnh sửa sửa, thêm blur cho nó mờ ảo khỏi thấy mặt, rồi tẩy mụn, rồi làm trắng da, rồi thêm ngoại cảnh blah blah. Nhưng mà kết quả thì thảm hại khỏi nói, thật phải nói là không do trình đồ họa nó kém đâu, nhưng mà con Ngân quá xấu. Vậy là nó vác lên tất cả các diễn đàn mà nó biết, vietphotoshop, ilovephotoshop tùm lum tùm la, và rồi là những comment không mấy tích cực: “Ca này quá quá khó :-?”, rồi thì: “Sao phải cố gắng?”, rồi thì “Là người ư?”,… Di đọc mà như muốn bợp hết vào mặt mấy người đó, bộ chỉ người đẹp mới cần đẹp hơn thôi sao, bộ xấu là hết thuốc sao, ung thư còn có thuốc, xấu mà thiếu cách trị sao?!! Khi nó định sign out cùng với vài câu chửi rủa thì một comment của member được forum phong là “Già Làng” thông báo hiện lên. Acc có tên Không Đơn Giản. Trích nguyên comment của “Già làng” cho post khẩn cầu của Di đó là:
“Quả là Không Đơn Giản :-? Nhưng mà tớ muốn thử, cậu đưa link ảnh gốc lên xem nào.
P/S: Tớ muốn hỏi, là cậu đây sao????”
Nó hí hửng rep ngay: “[link]. Ừ tớ đấy. Giúp mau nhé. Cần gấp lắm nhé nhé nhé nhé *lạy* *lạy*”
“Tốt lắm. Xấu chỉ là tội nhẹ, các chú ở trên lần sau đừng chém vô duyên như thế nữa”
Không Đơn Giản bảo nó chờ 2 tiếng xem retouch thế nào. Và hỏi nó đưa yahoo ID để send hình cho tiện
=/=
Bẵng một lát, hai tiếng trôi qua. Không Đơn Giản quả thật là phù thủy mà. Nó nhìn mà không ra con bạn nó nữa. Blur vừa phải, lens flare làm hình sáng tự nhiên, không cần tẩy da, gọt má mượt, blend gothic rất chất, background ảo rất hợp. Nhưng mà, á á á á, đau chưa, nó chết vố này rồi, “Già Làng” thêm một dòng text “Ngông Cuồng Phong” (tên acc của nó trên forum) fantasy rất đẹp rất bự bịch ngay giữa cái hình. Là do nó, ngu thật. Vậy là nó phải cuống cuồng giải thích rằng, nào thì là “Tên em không phải là Ngông hay Phong hay chi hết”, rồi thì là: “Anh làm text xấu dã man”, rồi thì là “thôi anh save bản pts cho em sửa một chút”. Cả đoạn chat mình nó độc diễn, anh chỉ cười cái kiểu ;) rồi lướt qua. Chết tiệt, bạn nó tên Ngân, xây dựng hình tượng ngoan hiền nai tơ lừa mấy anh trên mạng, nay nó chơi một câu Ngông Cuồng Phong lên chả khác nào đạp vỡ hình tượng của nó.
Cho tới khi nó im thì anh mới thả lỏng người buông một câu: “Em không cần phải như vậy :)”.Làm nó suýt dựng khỏi ghế. Mặt cứ gọi là căng ra, trợn ngược mắt lên. Chuyện của Không Đơn giản – Ngông Cuồng Phong bắt đầu như vậy.
~oOo~
Một tuần kể từ hôm đó, nó cảm thấy bứt rứt vì khó chịu. Theo kiểu bị lật tẩy mình đang làm việc đen tối gì đó không bằng. Và nó pm anh trên yahoo rồi buông một câu nghe mát ruột mát dạ: “Rồi em thua :-
Anh cười ha hả và đoạn hội thoại lại trở nên rộn ràng của tiếng cười đùa của những emotion vui nhộn và chủ đề bất tận…
Không biết kể từ bao giờ, nó onl yahoo nhiều hơn trước, keyboard lờn phím, emo thuộc gần hết, cũng hay cười hơn.
Không Đơn Giản, quả thật sau này, nó mới phát hiện ra rằng anh đúng thật là không đơn giản. Chuyện là trên forum, để tránh leak info về bản thân, nó phong cho mình là dân Việt Kiều sống ở Texas, US. Một hôm anh hỏi nó sống ở Texas thế có biết cái quán sushi gì gì khu đó không, vì trên forum, anh cũng để location là Texas
, US. Nó ậm ờ một chặp, thật không biết giải thích như thế nào, chỉ là không muốn đưa info của mình lên mạng thôi. Anh im lặng một hồi, khung chat phấp phới mấy bông tuyết rũ xuống uể oải. Nó run bật. Lâu sau anh xuất hiện và lại cười ha hả với lí do khó đỡ: “Xin lỗi nhưng mà anh nhịn không nổi nữa em à :-
Nó bực bội đấm cái bịch xuống nệm. Quả thật là nó quá lo xa, thật là tốn calo. Nói chuyện vui vẻ một hồi, sau khi nó quyết định thú nhận là thật ra nó đang ở cái đất Đà Thành thuộc địa phận Việt Nam này, chứ chưa bao giờ bước chân ra khỏi biên giới cả. Anh lại cười ha hả, cái điệu cười ha hả đặc trưng. Rồi anh lại bẵng đi mất, khung chat vẫn đứng yên ở thông báo “Không Đơn Giản is typing…”. Lần này nó không lo nữa, sợ lại tốn calo, nên rung đùi buông một câu xiên xỏ: “Ô thế ra anh có vấn đề về đường chất thải à?”. Khung chat lập tức hiện lên câu của Không Đơn giản: “À, thôi nói với em, anh cũng không phải ở Texas đâu xD. Cũng Đà Thành gần Quảng Nam à. Là nhà người quen anh bên ấy nên thể hiện một chút với em thôi xD. Vả lại thôi thì em nguy hiểm vậy, anh vốn lại Không Đơn Giản, chúng ta huề cả làng nhé ;)”.
Một giây…
Rồi hai
Rồi năm giây…
Hai người cùng lúc lăn ra cười. Đúng đúng, chỉ có những người nguy hiểm mới đem lại niềm vui cho nhau. Hahahaha.
~oOo~
Buổi gặp mặt đầu tiên của hai bạn trẻ chỉ đơn thuần là trên tinh thần “hội những người nguy hiểm gặp nhau”. Vậy mà nó cứ quýnh cả lên. Lúc đầu chọn bộ đầm nữ tính hồng phấn rất duyên, thế sau lại thấy tự nhiên một buổi gặp mặt của-những-người-nguy-hiểm lại ăn vận kiểu hẹn hò yêu đương, chả ra thể thống cống rãnh gì cả. Sau một hồi ngắm nghía thế nào lại mang một chiếc áo thun xanh dương nhạt nhìn rất rộng rãi thoải mái, jean màu tối, không quá tơi tả rách rưới, áo choàng len mỏng dài qua eo, sneaker xanh đậm, nhìn chung đúng kiểu của những bạn trẻ cá tính hiện đại, tuy lại chẳng thấy một tí nguy-hiểm nào cả.
Nó chẳng biết rằng việc chọn quần áo cũng làm anh phải toát mồ hôi. Và cuối cùng, anh chọn một chiếc áo thun xanh nước biển, viền trắng, chữ xanh đậm nổi bật. Rất vừa ý, hai người đạp xe tới chỗ hẹn. Anh bảo cô hôm đó nhớ mang lap theo, anh chỉ cho vài chiêu photoshop. Vậy nên hình ảnh một cô bé cao lỏng ngỏng, lúi húi đạp chiếc xe dàn ngang của ông anh, mang balô bự sẫm, cặp kính cận viền đen dí mắt xuống đường, Áo len mỏng khoác nhẹ, những giọt mồ hôi rơi xuống từ thái dương chảy dài hai bên má. Không giống Ngân, nó xinh đẹp. Không xinh theo kiểu ba vòng 90-60-90 theo kiểu model. Di xinh theo kiểu của các bà mẹ chọn con dâu. Da không trắng lắm, nhưng sáng, cười tươi, lâu lâu lại ngẩng lên đẩy gọng kính trĩu xuống. Hình ảnh một cô bé như vậy không khỏi khiến những cụ già tập dưỡng sinh dọc đường Bạch Đằng bật cười.
Đến quán sớm trước hẹn 5 phút, Di hí hửng cười rõ tươi, khuôn mặt ánh lên một nụ cười trẻ con khó tả. Di không biết rằng anh đến sớm những 10 phút và đang dán mắt nhìn điệu bộ hí hửng của cô qua lớp kính trên tầng hai. Giây phút đó, anh cười, ngón tay vô tình dừng lại trên bàn phím thành một hàng dài chữ “f” mà đến khi anh sực tỉnh thì Di đã đến bên cạnh buông một câu mà nếu những người-đơn-giản đã đỏ chín mặt: “Bé Ngông Cuồng Phong lên đây rồi, dưới đó không còn ai đâu.” Kiểu nói chuyện như biết rõ nhau lắm rồi hình thành là vì hai người làm online-friends của nhau đã được tròn 4 tháng. Anh biết mình hố, 2 giây lấy lại bình tĩnh, lại điệu bộ cười ha hả, vẫn dán mắt vào tấm gương bên cạnh bàn như đang nhìn ra ngoài trời vậy: “À, chỉ là anh rất có hứng thú với chiếc áo của em, nên quên béng mất ^^. Chẳng phải cái áo đó anh mặc hợp hơn sao?”.
Đơ 5 giây. Nó trợn mắt: “Cái gì?!?” Và cúi xuống nhìn chiếc áo. Aaaaaaaaaaaaaaaaa. Đây là chiếc áo cặp. Cặp với nhỏ Ngân. Đằng trước ghi: “I Am Not …”. Khi chọn áo nó lướt qua thấy mặt trước tạm ổn, nên chọn. Không chú ý rằng ở phía sau có một chữ bự chảng: “GAY!”. Thật là. Ngay lúc mặt sắp sôi sùng sục lên thì anh lại cười: “Lúc ở dưới đó đã rất tò mò tại sao em lại mua áo GAY, về sau thấy mặt trước áo mới đờ người ra” – anh nhún vai – “như lúc nãy em thấy đấy. Xem ra em thật là rất cá tính.”
Nó cùng lúc ngồi xuống đối diện anh, lục đục vác lap ra, mặt chũng xuống. Anh lại nở một nụ cười mỉm: “Nhưng mà anh mặc thì hợp hơn. hahahaha”. Nó phẩy tay Xùy xùy một lúc rồi cả hai lao vào “nghiên cứu”. Anh biết nhiều. Update Photoshop CS5 cho nó thay cho ver CS2 đang dùng; bày nó cách blend vintage. Nhưng tuyệt nhiên hai người không nhìn nhau. Anh một máy, nó một máy, anh dùng Team Viewer để thấy màn hình làm việc của nó, những thao tác đều là anh bảo nó: “Next đi”; “Cái góc cuối màn hình ấy”; hay là “ôi em thiếu thẩm mĩ thế, phải để layer đổ gradient xuống dưới, ừ, dưới nữa, nữa, ừ, ok, đẹp rồi.”
Hai ánh mắt chỉ cần nhích lên một xíu nữa, là có thể gặp nhau, nhưng lại là không đủ tự tin…
Mới đó mà chập choạng chiều, mặt sông Hàn phủ lên màu vàng óng của tiết chiều êm ả, phủ lên đôi bạn màu sắc của sự bình yên dịu nhẹ…
Anh ngẩn người nhìn màn hình máy tính. Không biết dòng suy nghĩ đã đẩy anh đi đâu nữa. Di gọi giật: “Anh, hôm bữa cái ảnh bạn em là anh blend gothic hả? Làm sao chỉ em với. Hay anh đưa ảnh đây em làm thử.” Anh giật mình cười khẽ: “Ừm. Chỉ em cũng được thôi, nhưng mà cái đẹp, mỗi người phải tự cảm nhận và dần sẽ thành quen em à, khuôn cũng lúc méo lúc tròn. Hay em thử với bức này đi. Stock không khó đỡ như bạn em, nhưng mà cũng cần chỉnh sửa nhiều.” Anh send cho nó một file ảnh jpg khá nặng. Mở file ra, nó suýt bật khỏi ghế. Là hình một chàng trai với khuôn mặt sáng, cười rõ tươi, pull trắng jean tối màu, giơ tay hình chữ \m/. Điều làm Di trợn mắt không phải là phát hiện ra chàng trai ấy là Không Đơn Giản mà cô quen, mà là: cô-gái-lạ-mặt đứng bên cạnh anh.
Thật không hổ danh Không-Đơn-Giản. Cô ngẩn người nhìn chân dung anh trong hình. Thật là rất đẹp. Dưới nắng vàng, anh không khác gì Đại Thần trong truyện thần tượng Trung Quốc cả. Cô bé Di cứ thẫn thờ nhìn anh. Sau một lúc chấn chỉnh bản thân, nó thẳng lưng, hự một cái, tập trung vào chuyên môn làm đẹp. Nhưng nhìn kĩ, quả thật là chẳng có gì phải sửa cả, không out nét, không bị vỡ, ánh sáng tốt, mod chuẩn, background tốt. Di chỉ thấy không vừa lòng với cô-gái-lạ-mặt đứng cạnh anh thôi. Nó tặc lưỡi, bắt tay vào công việc chỉnh sửa nhan sắc.
Đúng năm phút sau, nó send anh hình thành quả, trên môi hai người vẫn nở nụ cười của “hội những người-nguy-hiểm”. Nó cười vì biết anh sẽ cười. Anh cười vì biết nó sẽ không-xử-sự như những-cô-gái-khác. Sau khi bật file hình vừa được send, quả thật anh đã cười, cười rõ to, cười như kiểu người-lớn bắt quả tang trẻ-con tự bôi lọ nghẹ lên mặt mình vậy. Cười ha hả đặc trưng. Trong ảnh là một khuôn mặt tuấn tú thanh cao, giơ tay hình chữ \m/. Không ai phát hiện ra bức ảnh này đã qua chỉnh sửa để tách hình một-cô-gái nào đó ra. Trong ảnh chỉ còn anh. Mình anh tỏa ra một thứ ánh sáng lóa mắt. Không sử dụng quá nhiều gradient để đổi tone, nó chọn tone đen/trắng tương phản cho toàn bức hình và những cánh hoa rụng dưới mặt đường được giữ nguyên màu trắng ngả hồng, vàng tươi và đỏ đậm. Bức hình không quá u buồn như hiệu ứng chuyển tone tương phản khác, vừa rất cổ nhưng lại có nét sinh động tươi vui. Nó rất hài lòng. Anh bật cười không ngớt. Nó chậm rãi thủng thỉnh nói: “Thực ra trong bức ảnh em chỉ có thiện cảm với mỗi cái mặt của model nam, nên crop mỗi model nam thôi. Vả lại cái mặt” – vừa nói vừa chỉ vào màn hình laptop – “cũng chẳng có gì để sửa, thành ra biến tấu một chút. Nhưng mà…” – nó nhún vai kiểu bất cần – “nếu anh thấy thiếu thẩm mĩ thì để em xóa, không lại đầy bộ nhớ của anh…”. Anh không nhìn nó mà chăm chăm vào màn hình không cất nổi nụ cười: “Không không. Rất đẹp. Rất đẹp. Phải lưu làm kỉ niệm.” Vậy là anh bật photoshop, thêm vào dòng text “Des by [NCP] 30.07.2011” bay bổng rất đẹp. Quả là nó thấy rất hài lòng, anh chợt “À” một tiếng và ngay-trước-mặt-nó thêm một dòng text nữa: “I Am Not Gay!”. Cả hai cùng cười ha hả rộn cả quán.
Đã xế chiều, anh thu dọn đồ đạc, trả tiền nước, bước vội, không quên ngoảnh mặt nói với nó: “À, hình anh des cho em ở trong folder “hình bí mật” của em trong ổ D:\, em vào đó xem nhé, coi như quà gặp mặt. Nhân tiện, tự chụp mặt mình cũng khá đẹp đấy.”
Nó đang lúi húi nghe anh nói vậy thì đờ ra. Folder “hình bí mật” đó là folder ẩn mà. Lại toàn hình tạp nham của nó. Aaaaaa. Là nhân lúc nó đi vệ sinh đã dùng Team Viewer để xem. Nó khẽ cười, quả là Không Đơn Giản.
Rồi thời gian lại cuốn mọi thứ đi theo một chiều hướng cố định nào đó, khiến nó chẳng kịp suy lo về tình cảm vụn vặt hầm bà xằng các thứ. Vẫn mỗi chiều thứ ba hằng tuần, vẫn anh và nó, vẫn quán có gương trong suốt nhìn từ tầng hai, vẫn kiểu nói chuyện, vẫn Ngông, vẫn Không Đơn Giản, vẫn chanh bạc hà và đen đá không đường. Có đôi lúc, anh và Di chỉ gặp nhau để anh bày nó photoshop, có đôi lúc chỉ gặp để tám chuyện như một thói quen, có đôi lúc anh làm việc anh, nó học Toán hay anh văn gì đó.
Có những điều không phải cứ nói ra thành lời thì đó sẽ thành sự thật. Đó là vì sao trong thâm tâm Di, tình cảm với anh đã khác rất nhiều, nhưng, cứ vậy, chẳng nói. Chính vì vậy, nó không bao giờ là hoàn toàn chân thật đối với anh.
Nhưng có những điều mà anh có cố vẫn không hiểu. Là vì sao anh luôn có cảm giác của sự đề phòng, của một con người không thực nơi cô. Cô tỏ ra chẳng thua kém ai trong tất cả mọi chuyện, nói cô cố chấp thì không đúng, vì có đôi lúc cô biết cô sai, và cô sửa sai. Nhưng, nói sao nhỉ, vẫn là một cảm giác không chân thực nơi cô, rằng nếu anh có rời xa, và cô có đau tới mức nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, và rồi cô cũng sẽ bình thản đánh mất tất cả. Đúng kiểu của một kẻ bất cần.
Anh mỉm cười hít một hơi thật sâu lấy hết tất cả không khí trong trẻo của Đà Nẵng chiều tà bên sông Hàn.
Và anh sẽ từ bỏ.
Điều mỗi người cần trong một mối quan hệ là niềm tin. Và bây giờ anh đang nghi ngờ về niềm tin đó.
Và chính anh, đã không đủ khả năng để tìm cách hiểu cô.
Và anh đang từ bỏ một sự không rõ ràng.
Chiều thứ ba ấy, đạp xe ngang tiệm café, Di không gởi xe mà ngước mắt nhìn lên khung cửa kính trong suốt, điều mà 6 tháng qua, cô không có thói quen. Cô chờ đợi sẽ thấy anh, vì hôm nay sẽ là một ngày gì đó cô sẽ nói với anh một điều gì đó, nghe nói là về thứ gọi là niềm tin. Và cô không thấy. Không thấy anh. Cô mỉm cười, một nụ cười của sự bình-thản đúng nghĩa.
Và anh đúng, là cô đã bình-thản-đánh-mất. Tất-cả.
____________________________________________________
Thực sự là đã có kết thúc rất đẹp cho câu chuyện này, rằng tiếp theo anh sẽ bỏ đi, cô dù đau lòng nhưng ko liên lạc, rồi một số thứ feeling loạn xạ nào đó cô sẽ để status yahoo là: “Là em thua” và anh sẽ sau một phần trăm giây cũng để là: “Là anh thua.” Và cô bạn xấu như vịt sẽ để status là: “Là tôi thắng =))” đúng theo nhan đề truyện.
Thực sự đoạn thắt nút trên đây đáng ra phải rất đau lòng, về một bế tắc, về sự tự trọng trong một mối quan hệ, về sự thách thức. Đã ý thức xây dựng nhân vật của một người trong đời thực mà mình biết, nhưng các bạn biết đó, mình chỉ viết truyện cho vui, ngôn từ và suy nghĩ của mình không đạt đủ trình để gợi hết cái hay của tâm lý 2 nhân vật chính. Nên sẽ dừng tại đây, của một cái kết có phần không vui. Nhưng nếu là mình, có lẽ cũng sẽ kết thúc tại đó :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét