Author: Vernelley at Fictionpress.com
Rated: T
Length: 10 chapters
Status: On going (finished in English)
Gerne: Adventure/Fantasy
Translated by FS Team - chap 5 part 1/2 by [SiT]
Permission: updating
Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"
~o0o~
5. Progress
“L-Luyện tập ư? Làm gì chứ?” Tôi lắp bắp trong sợ hãi, bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi những lời ông nói.
“Làm tăng sức mạnh của cháu, dĩ nhiên rồi. Mấy thứ đó sẽ chẳng có tác dụng gì mấy, nếu cháu chẳng thể sử dụng chúng một cách hợp lý.” - Ngừng lại một bước, ông đáp. Ông cao hẳn hơn tôi, vì vậy tôi phải cố sải chân thật nhanh để bắt kịp bước đi nhanh nhẹn của ông.
“Nhưng mà ông à, chúng đã giúp con đôi lần, mặc dù con đã chẳng biết sử dụng đấy thôi.” Tôi phản đối trong lúc rời khỏi phòng thí nghiệm, những tòa nhà trở nên nhòe sắc theo từng bước chân.
Ông cười nhẹ: “Vậy thì sao cháu không nghĩ, nếu biết sử dụng mấy thứ đó, thậm chí chúng sẽ hiệu quả hơn hẳn?” – Tôi cắn chặt môi; ông nói đúng. Rồi ông hạ giọng: “Cháu sẽ cần chúng đấy.”
Tông điệu của ông cho thấy ông đang thực sự nghiêm túc. Tôi nhìn ông trừng trừng, mắt thao láo: “Ý ông là…?”
“Những tên thợ săn mà cháu nói… Ta không nghĩ mấy quả bom sinh học mà hôm bữa ta đưa cho Joey phát huy đầy đủ tác dụng. Ta đã nói với con bé rồi, mấy thứ đó chưa sẵn sàng đâu, nhưng mà… cháu biết Joey rồi đấy.”
Tôi gật nhẹ, nhưng tim tôi như thót lại: “Vậy chính xác là chúng có tác dụng gì?”
Ông thở dài: “Thực ra lúc đầu nó được thiết kế để kiểm soát côn trùng, nhưng sau lại thấy quá cực đoan, do thế nên nó không còn phù hợp nữa. Ta đã thay đổi một vài lần với ý định sử dụng cho mục đích phòng thủ.” – Ông giải thích, nhịp chân chậm lại, mặc dù vậy để bắt kịp ông, tôi vẫn phải sải bước thật lẹ.
“Và sau đó thì… ?” – Tôi nôn nóng hỏi gấp. Những điều nãy giờ ông nói chẳng cho thấy mọi chuyện sẽ đưa đến một kết cục tốt đẹp.
“Umm, hôm bữa ta có đem ra thử kiểm tra ở phòng thí nghiệm. Cũng chẳng làm gì nhiều ngoại trừ việc thêm vào một mớ khói màu. Nhưng mà…” – Ông do dự. Thật chẳng phải là điều tốt lành mà. “Có mấy con kiến bò lăng quăng dưới sàn nhà, và chúng gặp phải dòng điện. Nhớ là ta đang thử bom sinh học đấy nhé.”
Ông đột ngột dừng lại; làm tôi suýt nữa tông vào ông. “Vậy thì… chuyện gì đã xảy ra với mấy con kiến?” – Tôi chậm rãi hỏi, đánh hơi được một mối liên hệ nào đó với vấn đề mà chúng tôi đang đề cập đến.
Jet nhún vai: “Thực ra là chẳng có gì to tát cả. Ta vứt chúng với số thuốc trừ sâu. Thật là hiệu quả.” – Ông trầm ngâm. “Ta nên thêm một số thứ.”
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là hỏi ông tại sao ông lại nuôi nấng mấy con kiến đó, nhưng linh cảm cho tôi biết ông hẳn có một lý do. Tôi suy nghĩ một cách cẩn thận những gì ông nói. “umm… Vậy bác sĩ, chắc hẳn ông chẳng cần loại thuốc quá mạnh như thế chỉ để tiêu diệt một vài con kiến chứ?” – Tôi hỏi, hy vọng là tôi nói trật.
Ông nhìn tôi: “Không, chẳng cần thiết nếu chúng là những con kiến bình thường. Um, chúng ta đang nói đến loại bom sinh học phải không? Vì vậy ta chỉ thuần túy kiểm tra mức độ ảnh hưởng của chúng lên những sinh vật sống, hơn là lên ta. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, ta nhận ra những vết nứt trên sàn nhà, nơi mà mấy con kiến bò qua. Lại là những vết nứt lớn khá là đẹp. Vào đúng con đường mấy con kiến bò.”
Tôi trừng trừng nhìn ông: “V-Vậy thì, chính xác là chúng nói lên điều gì?”
Ông lắc đầu: “Ta cũng không dám chắc, bởi vì mẫu thử có thể tác dụng lên con người có sai lệch đôi chút. Nhưng ta thấy khá là chắc để kết luận rằng nó sẽ không tiêu diệt hoàn toàn sự sống của sinh vật trong bán kính hai mươi mét như đáng ra nó phải vậy.”
Tôi suy sét cẩn trọng. Và bỗng giật bắn mình: “Ý ông là mấy tên thợ săn đó chưa chết sao? Điều đó có nghĩa là bọn họ có thể vây bắt cháu ngay bây giờ sao?”
Ông khẽ gật. “Chính xác là vậy. Và do thế cháu cần phải luyện tập. Cháu chẳng phải là một cậu bé nhanh nhẹn sao hả?” – Tôi không chắc có phải ông ấy đang châm biếm tôi hay không nữa.
Tôi nhìn quanh, bỗng dưng nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Chúng tôi đang ở giữa một khaỏng không trống trơn, rộng rãi, vây quang bởi từng cụm những tòa nhà chọc trời. “Umm… ở đây sao?”. Không có ai khác ở đây, nhưng nếu ai đó tình cờ ngang qua, chúng tôi sẽ dễ dàng bị phát hiện.
“Chắc hẳn là không rồi.” – Ông đáp đầy hứng khởi – “Chẳng phải không nên để ai nhìn thấy chúng ta hay sao?”
“Tất nhiên là không rồi, những nếu vậy thì là ở đâu—“ – Tôi hỏi dồn dập, không thể cưỡng ép mình dừng lại.
Thật là khó để diễn tả cảm giác lạ lùng thoáng qua trong cơ thể tôi lúc này. Tôi khép chặt mắt nhưng vẫn cảm nhận được sự nhẹ tễnh, mất phương hướng và cảm giác buồn nôn ập đến. Cùng lúc, một cơn gió dường như ngay lập tức đẩy tôi theo một hướng cố định nào đó. Tôi cũng không biết miêu tả sao nữa, nhưng tôi đã cố để nó gần với thực tại hết mức có thể rồi.
Cảm giác kì lạ bỗng dưng tan biến một cách đột ngột. Tôi dường như không có đủ thời gian để mở mắt trước khi đá phải một vật cứng gì đó cùng cú ngã trời giáng. Rên rỉ một hồi, tôi cố kéo mạnh cơ thể đứng vững trên đôi chân của mình. Mọi thứ xung quanh dần trở nên rõ ràng. Chúng tôi như đứng giữa không trung vậy. Tôi lắc mạnh đầu để lấy lại tầm nhìn một lần nữa. Tôi đang đứng trên rìa một vách đá. Quên béng mất đôi cánh, tôi suýt ngã ngửa về phía sau, may mà có Jet ở đó.
“Thư giãn nào.” – Ông nói, vỗ nhẹ vào vai tôi. “Đó chỉ là vách đá thôi mà. Nó chỉ cách ba trăm ngàn—“
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” – một trạng thái hỗn loạn trong giọng nói – “Làm sao chúng ta tới được đây?”
Ông suy nghĩ câu hỏi tôi đặt ra trong giây lát. “Ta cũng không biết chính xác là chúng ta đang ở đâu, nhưng có vẻ đây là một vách núi.”
“Cháu nghiêm túc đấy, chúng ta đang ở đâu?” – Tôi ngắt lời ông một cách mất kiên nhẫn.
“Ta thực sự không biết tên của vùng đất này hay bất cứ thứ gì cả, nhưng ta đã đến đây rồi. Rất nhiều lần là đằng khác.” - Ông đưa mắt lướt nhìn khung cảnh xung quanh. Chẳng có thứ gì khác ngoài một địa hình đồi dốc vách đá lởm chởm, mấy đám mây hờ hững và vô số mảnh vụn của bầu trời.
Ông bước đi trong lúc trả lời: “Một là, ta có lý do để đến đây. Hai là, ta đã nói là chúng ta đến đây để luyện tập, chẳng phải sao?”
“Phòng trường hợp mấy tên thợ săn đến đây tìm cháu.” – Tôi đáp, khẽ gật đầu khi nhớ lại những gì ông từng nói. Nhưng có cần thiết phải luyện tập giữa một nơi kì cục như thế này không?
Ông hít thật sâu: “Chẳng có gì tốt đẹp hơn là được hít thở không khí trong lành sau chuyến đi mười tiếng dưới lòng đất. Raven à, ta cho cháu biết, nơi đây sẽ là nơi luyện tập hoàn hảo cho cháu. Nó tác biệt với thế giới bên ngoài, cho mình cháu thôi. Cháu có thể tự do thoải mái sử dụng phép thuật mà khỏi lo bị phát hiện.”
Đó là sự thật, tôi miễn cưỡng chấp nhận. Nơi nào có càng nhiều người thì tôi chẳng thể sải cánh mà bay được. Dù sao thì tôi cũng đã không nên làm như vậy một lần. Tôi vẫn đang trong quá trình hội phục sau lần chạm trán đầu tiên với bọn thợ săn, mới hai mươi tư tiếng trước. Tôi đề cập đến điểm này để Jet chú ý.
Ông ấy chỉ nhe răng cười: “Thật sao? Theo ta thì cháu chẳng có vẻ gì là đang bị thương cả. Tại sao vậy, cánh vẫn còn đau à?”
Tôi tỏ ra hơi bực. Sự xem nhẹ bệnh tình của ông bắt đầu làm tôi thấy khó chịu. “Không phải, nhưng vết thương vẫn chưa khép miệng mà—“
“Vết thương ư, Raven? Vết thương nào chứ?” – Ông vui vẻ hỏi.
Với vẻ mặt cau có, tôi tháo miếng băng đậy vết thương trên cánh. “Ông biết cháu đang nói về cái gì mà. Mấy cái—“. Tôi chỉ vào đôi cánh của mình, nhưng sau đó ngay lập tức ngừng nói khi nụ cười vẫn chưa tắt trên khuôn mặt ông.
Tôi liếc mắt nhìn cánh bên phải của mình, đáng ra phải có một vết thương sâu do mũi tên xuyên trúng chứ. Chẳng có vết thương nào lúc này cả. Ngay đến cả một dấu vết nhỏ cũng không. Tôi kiểm tra cánh bên kia để tìm vết thương do thanh gươm đâm trúng. Cũng chẳng có một bằng chứng nào chứng tỏ đã từng có một vết thương hiện hữu trên cánh bên trái của tôi. Tôi thở dốc giây lát trước khi lại ngước mắt nhìn Jet; ông ấy vẫn nở nụ cười hớn hở.
“Làm sao cháu..— Làm sao ông..— Chuyện gì đã xảy ra vậy?” – Tôi lắp bắp bối rối. Tôi bị thương gần một ngày, và bỗng dưng vết thương biến mất không dấu vết. “B-Bác sĩ, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Là phép thuật.” – Ông đáp một cách đơn giản, nháy mắt. “Thôi nào, chúng ta trở lại với quỹ đạo. Cháu sẽ không bị phát hiện, cộng với lợi thế mà địa hình này sẽ mang lại cho cháu. Hãy luôn tự nhắc nhở mình về điều đó. Bất cứ khi nào phải chiến đấu, hãy luôn chú ý đến mọi vật xung quanh. Chúng có thể có lợi, hoặc gây bất lợi cho cháu. Hãy chắc rằng cháu ý thức được điều đó.” - Ông quay người và tiếp tục sải bước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét