Chap 5.2
Dường như ở người đàn ông này có cái gì đó khác hơn những suy nghĩ ban đầu của tôi. Theo tôi được biết, ông ấy đơn thuần là một bác sĩ, một người lập trình trò chơi điện tử và thiết kế vũ khí. Có lẽ hai cái sau có liên quan đấy; kiểu cách nói chuyện của ông nghe rất chi là tôi-kinh-nghiệm-đầy-mình. Hoặc là, có một điều gì đó khác nữa về ông. Có thế thì tôi cũng chẳng bất ngờ gì. "Vâng ạ," tôi nói, cố gắng ghi lại lưu ý nho nhỏ này trong trí nhớ.
Jet cởi áo khoác ngoài rồi tùy tiện vứt lên nền đất. Chắc là tôi tưởng tượng ra thôi, nhưng tôi đã nghĩ rằng bờ đá rung lên nhè nhẹ khi chiếc áo chạm đất. "Hiển nhiên, việc tận dụng thế mạnh của mình trong trận chiến là điều rất quan trọng. Nên chúng ta sẽ có một vài điểm khởi đầu hợp lí dành cho cháu."
"Nhưng cháu không có thế mạnh," tôi vừa khẽ nói vừa “nghiên cứu” mấy sợi dây buộc giày. Tôi đến đây đã gần mười phút rồi, và đôi giày của tôi đã khoác lên một lớp áo mịn bằng bụi đất.
Ông cười nhẹ. "Có, chắc chắn cháu có. Cháu có thể bay, là một. Một trong những sức mạnh của cháu. Còn gì nữa? Này, cháu có thể thao túng cả “Khí” đấy. Đó là một sức mạnh nữa, phải không nào?"
Tôi di chuyển một cách căng thẳng. "Vâng, cháu nghĩ là ông đúng."
Ông tiếp lời. "Và hình như cháu còn có cả cấu trúc khung xương nhẹ như loài chim. Ta đã chú ý từ khi chạm vào vai cháu mới đây. Nhẹ nhàng, nhưng vững chắc. Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu từ đó trước. Nhưng có lẽ ta cũng nên bàn về những điểm yếu lớn của cháu. Nếu không tránh được chúng, thì bằng cách nào đó cháu phải khắc phục chúng."
"Có cách nào để tránh được hết mấy thứ đó trong cùng một lúc không?" Tôi hỏi cộc lốc.
"Điểm yếu số một: thiếu tự tin. Thôi được rồi, chúng ta sẽ làm việc về vấn đề này." Ông hướng thẳng về phía vách đá, chẳng buồn đợi tôi.
Tôi chỉ biết đứng ngó theo ông trân trân. Nếu cứ đi kiểu đó, thể nào ông cũng ngã xuống dưới. Ông ta nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy? "Chờ đã, bác sĩ!"
Ông biến mất phía bên kia vách đá. Ông ta điên rồi; ông ta đang đi bộ dọc xuống vách đá như tập thể dục buổi sáng chắc. Tôi phải kiểm tra xem ông có an toàn hay không, với điều kiện tôi tìm được ông ấy. Mình làm được, tôi tự nhủ. Cũng đâu có gì to tát cho cam, chỉ là đi qua bên kia bờ vực để tìm một vị bác sĩ đã thong dong đi xuống thôi mà. Tôi hớp lấy một hơi mát lạnh đầy khí núi. Đôi chân tôi thoi rầm rập xuống nền đất khi tôi chạy lấy đà và sải rộng đôi cánh ngay bên rìa vực thẳm. Đột ngột, dưới chân tôi không còn mặt đất nữa; tôi bay vút lên không trung rồi lại lượn xuống rất ngọt để rà xét khắp khu vực tìm người đàn ông lớn tuổi hơn. Tôi không thể tìm thấy ông ấy ở bất cứ đâu. Ông ấy đã rơi xuống dưới sâu đến như thế kia à? Tôi giảm tốc độ và hạ tầm bay, vẫn không ngừng tìm kiếm.
"Mất cái gì hả, Raven?" một giọng nam hỏi. "Gần như là không thể tìm lại được đâu." Ôi, tuyệt. Thật là làm người ta vững dạ. Tôi quay vòng để xác định nguồn gốc của tiếng nói. Và suýt chút nữa ngã khỏi không trung.
Là Jet. Trông như ông đang đứng trên mặt ngang của bờ vực, chân ông dính chặt vào bề mặt lởm chởm dốc đứng. Tôi cố gắng bĩnh tĩnh lại và đáp xuống một rìa đá ngay bên dưới ông. "Thưa bác sĩ? Làm sao ông đứng thế kia được?"
Ông nhe răng cười. "Cứ coi như tôi là người đặc biệt và mặc kệ chuyện đó đi. Vậy, chúng ta đang nói đến sự kém tự tin của cháu." Gì thì gì, nhìn ông biến mất sau bờ vực cũng đâu có làm tăng sự tự tin của tôi lên tí nào đâu. "Hừmm, giờ chúng ta làm thế nào nhỉ? Được, ta sẽ nghĩ đến vài thứ. Trong lúc đó, ta sẽ đưa cháu trở lên trên kia." Một lần nữa, ông lại chạy dọc theo vách đá mà chẳng đợi tôi. Tôi rên rỉ rồi lại đập cánh vào không trung, hướng lên nơi Jet đang đứng chờ tôi.
"Ta đoán chúng ta sẽ làm việc với cách bay của cháu nữa. Cháu có khúc mắc gì về kỹ thuật bay không?"
Tôi suy nghĩ về việc đó một chút trong lúc điều hòa hơi thở. Tôi nhớ lại lần đầu sử dụng đôi cánh này để bay. "Không ạ, cháu đoán việc đó cũng giống như bản năng."
"Xuất sắc, vậy là cháu đã thực hiện được mọi thứ cơ bản rồi. Vậy có bao giờ thử làm một vài chuyển động phức tạp hơn giữa không trung chưa?" Tôi lắc đầu. "Tốt, vậy có lẽ là mấy thứ này có ích. Ta chắc là trước đây cháu đã thấy động tác bổ nhào rồi chứ…"
________________________________________
Tôi rên rỉ khi thả người đổ ập xuống chiếc giường dư trong căn hộ của Joey buổi chiều hôm đó. Ai mà nghĩ được Jet vừa là bác sĩ, vừa là người thiết kế vũ khí, lập trình trò chơi và còn được đào tạo cả nghệ thuật lén lút nữa chứ? Ông ấy thực sự phải là cái gì đó; thậm chí ông còn định rèn luyện tôi cách điều khiển sức mạnh của mình nữa kia. Chắc ông không phải người bình thường như bề ngoài. Nếu tôi gắng sức nhấc một ngón tay lên thì cả cơ thể này sẽ càu nhàu cho coi. Tôi không tưởng tượng được quá trình luyện tập lại khắc nghiệt đến như thế.
Joey vẫn còn ở phòng thí nghiệm, nhưng sẽ sớm quay lại. Cô nàng đã dành phần tôi một cái bánh mì kẹp trên bàn bếp. Hiện giờ tôi tạm thời ở nhờ căn hộ của cô nàng; có thể thấy được là Jet sống quá xa để tôi có thể ở lại chỗ ông, cộng với Joey không đến nỗi quái dị như ông. Tôi cũng đã bắt đầu trở nên thân thuộc với hàng xóm láng giềng quanh đây. Thực tế thì họ khá thân thiện; họ hình như biết rõ phải đối đãi thế nào với kiểu người rụt rè. Tôi cũng thấy an tâm, phần nào là do họ vẫn chưa chú ý được điều gì lạ ở tôi. Ít nhất là cho đến bây giờ.
Nhưng rồi những lời hăm dọa của bọn thợ săn vẫn quanh quẩn ở một góc nào đó trong tâm trí tôi. Tôi không nghĩ là bọn chúng định buông tha tôi như thế; chúng trông có vẻ rất quyết tâm tiêu diệt cho đến phù thủy cuối cùng, và giờ tôi đã biết là quả bom sinh học đã không giết được bọn chúng, thậm chí còn có thể đã biến đổi chúng theo một cách nào đó, tôi chỉ cảm thấy bực bội và căng thẳng suốt. Tôi đã cố không nghĩ về bọn chúng. Tôi giải những câu đố đơn giản, đọc lướt qua bộ sưu tập truyện tranh đồ sộ của Joey, vẽ phác họa khung cảnh nhìn từ cửa sổ căn hộ, và làm tất cả mọi thứ tôi có thể nghĩ ra, nhưng bất kể tôi cố gắng đến mức nào, bọn thợ săn vẫn trồi lên trong tâm trí tôi.
Tôi ngáp và duỗi người trên chiếc giường bé tẹo. Nằm thoải mái lắm, nhưng mà thực ra, ngay cả mặt đất cũng trở thành nơi lí tưởng để đặt lưng sau tất cả mấy thứ mà Jet đã bắt tôi làm ngày hôm nay. Tôi rên lên lần nữa; quá trình luyện tập chỉ càng nhắc tôi nhớ đến bọn thợ săn. Tôi lăn qua, kéo tấm chăn lên đầu và chìm vào bóng tối khi đôi mắt khép lại.
________________________________________
Một lúc sau Joey thúc tôi dậy. "Wow, một ngày mệt mỏi ha? Có khi mình cứ để bạn ngủ thêm thì tốt hơn."
Tôi mơ màng rền rĩ; bản năng con người của tôi vẫn còn xung đột với đặc tính loài chim. Hầu hết các loài chim không ngủ vào buổi chiều, theo tôi được biết. Ngoại trừ cú và các loại chim ăn đêm khác. Tôi ngáp. "Có gì sao?" Tôi hỏi, dụi mắt.
"Không, không có gì hết. Bữa tối xong rồi. Bạn đã ngủ suốt bốn tiếng rồi đấy," cô nàng thêm vào, để ý đến biểu hiện bối rối trên gương mặt tôi. "Mình đã nấu gà."
Joey im lặng một cách kì cục suốt bữa ăn tối. Thì cũng có nói chuyện chút chút, nhưng nghe thật xa cách, cứ như thể cô nàng đang lo lắng chuyện gì vậy. Tôi dò hỏi xem mình có giúp được gì chăng. Cô nàng đáp, "Không, đừng lo gì hết, mình chỉ là có nhiều thứ rối rắm trong đầu quá thôi."
Sau bữa tối, cô nàng ngồi trước máy tính làm gì đó. Thỉnh thoảng, cô nàng ngó chăm chăm vào màn hình trống trơn trong vòng vài phút, rồi giật mình trở lại thực tại và tiếp tục công việc. Cứ vài phút cô nàng lại ngấm ngầm liếc nhìn tôi một cái.
"Gì?" Tôi hỏi, sau lần thứ năm như vậy.
"Không có gì, chỉ là mình thấy bạn cứ nhìn mình chằm chằm. Bạn làm mình thấy lúng túng." Cô nàng lại trả sự chú ý của mình về với cái màn hình. Năm phút sau, cô nàng lại liếc nhìn tôi nữa. Lần này, tôi im miệng.
Được thôi, nếu cô nàng không định nói với tôi, thì tôi cũng không ép. Nếu cần nói ra, thì đến lúc nào sẵn sàng cô nàng sẽ nói. Tôi có lẽ chưa từng trải trong tình bạn, nhưng tôi sẽ có mặt mỗi khi cô bạn này cần tôi.
Có một lí do rất đúng đắn tại sao cô bạn không hé răng với tôi bất cứ chuyện gì cả.
Your soul is free to see...
[B.P]
FS Team
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét