-->

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Set me free - chap 4 - part 2/2 [C.R]

Author: Vernelley at Fictionpress.com

Rated: T

Length: 10 chapters

Status: On going (finished in English)

Gerne: Adventure/Fantasy

Translated by FS Team - chap 4 part 2 by [C.R]

Permission: updating

Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"


~o0o~


Mắt tôi mở to tròn, “Chú biết Karasu? Vâng, cậu Joey phá vỡ bầu không khí yên lặng. “Cháu đói quá, chưa ăn trưa, nhưng mà cháu phải ở lại để chắc chắn là bạn cháu không bị sao cả”

Chú ấy gật đầu với cô nàng. “Có ta đây mà, cậu ấy sẽ không làm sao đâu mà sợ. Con cứ đi đi.” Ông đến ngồi bên cạnh tôi.


Cô nàng nhìn tôi chần chừ. Tôi gật đầu, mỉm cười, nhưng thực lòng tôi không muốn bị bỏ lại với một người tôi hầu như không quen biết, và đặc biệt là với một bác sĩ. “Mình sẽ quay lại sớm thôi, vậy nhé? Mình đi đây”. Cô nàng rời khỏi phòng.


Có thứ gì đó động vào cánh bên trái của tôi. Cú đụng chạm làm tôi nãy dựng người. “Ối!” tôi lùi lại, tránh xa ông một khoảng. Ông có vẻ ngạc nhiên về hành động vừa rồi của tôi.


“Ta đã động vào chỗ nào của cháu à?” Những ngón tay của ông đưa đến gần hơn mảnh áo che dấu cánh của tôi.


“Á!”


Ông gỡ tấm áo choảng khỏi vai bên trái của tôi. Lúc này đôi cánh tôi hiện lên rõ ràng. “Một đôi cánh chim…” ông nói khẽ, chậm rãi.


“Vâng, cánh chim ạ” tôi lặp lại, thấp thỏm, hi vọng ông sẽ không nhận thấy độ kì quặc của nó.


Một cái nhìn suy tư hiện trên nét mặt ông khi ông đứng dậy. “Các cậu có bao nhiêu người? Tôi đã từng gặp một người như cậu vậy.”


Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào ông. “Một người như cháu ạ?”


Ông gật gù, vẫn mang một vẻ mặt suy tư, ngẫm nghĩ. “Có một người, ta tìm thấy cậu ta đang hấp hối trên đường nhiều năm về trước. Ta đã chữa lành cho cậu nhưng cậu ta chẳng bao giờ kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra. Cậu ta chỉ cảm ơn ta và cất cánh ngay khi cậu có đủ khả năng làm điều đó, có thể cháu biết, cậu ta là Karasu?!?”


Cậu ấy đã cho cháu thứ này” tôi nhìn vào đôi cánh của mình, chau mày, “nhưng cậu ấy đã…mất rồi”. Tôi giải thích toàn bộ sự việc cho vị bác sĩ mặc dù tôi chẳng biết gì về ông. Nếu Joey đã tin tưởng ông như vậy thì tôi cũng nên tin ông. Tôi kể ông nghe mọi chuyện về tuổi thơ của tôi, về Karasu và việc Joey đã cứu tôi thế nào khỏi đám thợ săn.


“À, vậy là mọi chuyện đã xảy ra như vậy,” ông trầm ngâm. “Hèn gì cậu ta đã không nói gì, có ấy có thể đã bị bắt vào sở thú, hay tệ hơn là một phòng thí nghiệm.”


“Như cháu,” tôi khẽ nói.


Ông mỉm cười nhìn tôi. “Đừng lo, cháu sẽ an toàn ở đây. Bọn ta không thí nghiệm động vật, bọn ta chỉ phát triển phần mềm thôi. À, bọn ta còn chế tạo và nâng cấp một số vũ khí mà quân đội không hề biết, nhưng đó cũng chỉ là phần nhỏ thôi.” Ông đáp lời một cách lơ đãng. “Cháu có thể gọi ta là Jet.


Raven, tên cháu?”


“Mọi người thường gọi cháu như thế” tôi trả lời, kèm một cái gật đầu.


Ông tiến hành kiểm tra cánh tôi, hỏi tôi một vài câu hỏi như tôi bị tấn công vào chỗ nào, đau ở đâu và đạ loại như thế. Tôi cố hết sức trả lời ông. Tôi còn đề cập với ông về cái lao bị tẩm độc.


“Độc dược à?, hmm. Có nhiều khả năng là vậy. Ta có lẻ cần một mẫu máu để kiểm tra. Cháu có ngại?”


“Cháu đã mất máu rất nhiều” tôi trả lời, cảnh báo, nhưng ông chỉ lặng lẽ lau vết thương cho tôi và bắt đầu đi quanh phòng, sử dụng nhiều dụng cụ trông rất phức tạp. Ông huýt sáo đoạn ông trộn hóa chất trên một ngọn lửa màu xanh.


Sau một vài phút, ông lại ngồi bên tôi. “Ta sẽ cho cháu một liều giải độc trong 5 phút nữa.”


Tôi gãi đầu. Tôi không phải là chuyên gia trong việc này, nhưng thuốc giải độc chỉ cần vài phút để chế tạo sao?. “Nhanh quá vậy ạ. Nhưng một bên cánh cháu vẫn hoàn toàn tê liệt và cháu thậm chí còn không thể chuyện động được cả tiếng đồng hồ rồi”


Ông gật đầu và lau chùi cánh còn lại của tôi, và rồi lại làm gì đó với mẫu thử bằng thứ thiết bị trông cầu kỳ đó. “Sẽ mất thêm 2 phút nữa đó, cũng không khó để nhận ra. Ta sẽ sát trùng vết thương cho cháu giờ” Tôi đợi khi ông thấm cồn vào miếng băng gạc.


Cảm giác không tệ như tôi nghĩ khi ông chùi rửa cánh phải của tôi; Tôi không có cảm giác gì hết. Tôi liếc nhìn vào mặt mình, vết thương cũng không tệ lắm.Nhưng ngược lại, tôi nhận một cú đau khủng khiếp khi ông đặt miếng bông khốn kiếp vào cánh trái của tôi, ngay chỗ vết thương do mũi lao đâm vào. Chỗ cánh tôi như đang bị thiêu đốt. Tôi hét lên và nhích ra xa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cơn đau.


“Ta biết sẽ cháu đau lắm, nhưng nó sẽ ngừa nhiễm trùng-“ ông bắt đầu giải thích.

Tôi không thể suy nghĩ chín chắn; cái thói đó vẫn hay lặp lại mỗi khi tôi bị đau. “ÔNG ĐANG CỐ GIẾT TÔI HẢ?” Tôi hét lên.


Chính giây phút đó, cánh cửa mở ra, đằng sau Joey đang ôm trên tay một túi giấy và ly nhựa. “Gã đó, gã ở quán trà sủi bọt đó, gã làm như cháu không biết sự khác nhau giữa dưa tây và dưa hấu chắc!” Rồi cô nàng chú ý thấy thế ngồi co rúm của tôi và ông bác sĩ đang cầm một tấm vải ướt đẫm cồn. “Chuyện gì xảy ra vậy?”


Vẫn chưa chắc có nên cười to không; may cho ông là ông không làm thế. “Cậu ta có vẻ như đang nghĩ là ta tấn công cậu”


Cô thở hắt ra. “Bình tĩnh, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ thôi”


“Ta nghĩ là con không thích những đứa trẻ?”


“Con thích cậu này! Cậu ta dễ thương đấy chứ, lại có cánh nữa!” cô đáp hào hứng.


“Một đứa trẻ? Bạn không lớn đến mức nói thế đấy chứ?” tôi chậm hỏi.


Cô quay sang tôi với một nụ cười duyên dáng và nháy mắt. “Này, mình còn trẻ và non nớt

lắm.”


Ông bác sĩ nói gì đó mơ hồ về việc lấy cái gì đó cho tôi và rời khỏi phòng. Joey cầm miếng gạc tẩm cồn lên và hươ hươ nó trước tôi. “Mình sẽ hoàn thành việc lau chùi vết thương cho bạn,” cô nàng đề nghị. “Rồi bạn sẽ được băng chỗ đó lại” Cô ấn thứ vô trùng đó vào cánh bị thương của tôi.


Cơn đau lại bùng lên ở chỗ đó lần nữa, nhưng tôi nghiến răng và cố không gây ra tiếng động như ban nãy nữa. Mười giây ngắn ngủi đó cứ như cả tiếng đồng hồ và là sự thống khổ không thể chịu đựng nỗi đối với tôi. Cuối cùng, cô nàng cũng nhấc miếng gạc ra và bỏ vào thùng rác. Tôi nằm sập lên giường ngay khi ông bác sĩ trở vào, trên tay một ly thứ nước gì đó màu đỏ tươi. Tôi chẳng muốn biết đó là cái thứ gì nữa.


Ông nhìn cô nàng ánh mắt dò hỏi. “Joey? Con làm gì vậy?”


“Dạ không có gì, con lau vết thương. Không đau lắm đúng không?”, cô nàng nhìn tôi. Tôi khẽ rên lên.


“Nè Raven, cháu có thể ăn chút đường này. Nó không phải là máu đâu,” ông đổ chút thứ đó vào ly và đưa tôi. Tôi nhận lấy với một lời cảm ơn và nhắp một chút ít. Nó thật sự rất rất ngọt, tôi nốc liền tù một nửa ly ngay.


“Dù gì thì ta cũng sẽ cho cháu một liều giải độc bây giờ. Sau đó, cháu sẽ dang cánh ra một chút và ngủ một giấc. Bây giờ mới là giữa ngày nhưng cháu có vẻ cần một giấc ngủ đấy” ông cười tủm tỉm và tôi gật đầu.


Rồi ông nói thêm, “Cháu sẽ cần nó vào ngày mai”


Tôi thức dậy ngày hôm sau khi trời vừa hửng sáng. Thói quen thức dậy sớm của chim làm tôi không thê quay lại giấc ngủ nên tôi nằm ngáp, duỗi người và lăn ra khỏi giường. Cánh của tôi đang có dấu hiệu hồi phục; tôi có thể điều khiển được cả cánh trái và phải mà không còn bị đau đớn nhiều như trước nữa. Có lẻ bác sĩ Jet rất giỏi như Joey đã nói với tôi trước đó.


Cánh cửa mở ra. Tôi quan sát xem ai vào trong khi đứng dậy khỏi sàn nhà. “Cháu tỉnh rồi à” Jet chào tôi. Ông không mặc áo trắng của phòng thí nghiệm nữa mà lần này là từ đầu đến chân một màu đen. Ông mang theo nhiều gói đồ gì đó trông có vẻ nặng.


Tôi ngáp ngắn ngáp dài. “Ờ, bác sĩ ạ, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?” Ông tóm lấy cánh tay tôi và bây giờ thò đang kéo lê tôi ra khỏi tòa nhà.


Ông cười “Đến lúc luyện tập”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét