Lời đầu tiên Rin thành thật xin lỗi mọi người và team vì sự 'bốc hơi' không thể tránh được của Rin trong thời gian qua. Bây giờ Rin đã có điều kiện để dịch truyện trở lại và sẽ tiếp tục Diablo còn dang dở. Xin mọi người yên tâm là Rin sẽ không bao giờ 'đem con bỏ chợ' đâu, trừ khi phía tác giả có ý kiến thôi, nên nếu thấy lâu quá mà không thấy Rin post bài thì có nghĩa là Rin đang gặp trở ngại nên kéo dài thời gian post thôi. :)
~o0o~
IX
Ngày 11 tháng 9 năm 1917
Trước cổng vòm trước nhà
Nhật ký thân yêu,
Mọi cửa sổ trên lầu đều mở ra rồi chỉ còn cửa gác xép và cửa phòng Bennett thôi. Ba nói ba sẽ dung đến búa nếu chúng vẫn không chịu mở. Bennett bắt đầu khóc vì anh ấy nghĩ Pot bị kẹt trong phòng mình nhưng anh ấy không chắc. Không ai nhìn thấy Pot đã hai ngày rồi. Má nói Pot sẽ ổn thôi, và tớ nói với Bennett Pot không chết được đâu vì nó đâu có bi rắn độc cắn hay bị bắn đâu. Bennett lại khóc to hơn.
Molly và Bà ngoại lại ra ngoài hôm nay để tìm thêm lá ít cành cây. Molly vẫn không chịu nói với tớ Bà cần chúng để làm gì, thảo nào mà ngôi nhà không thích chị ấy. Có lẽ nó chỉ không thích những cái lá đó thôi.
Trời mưa suốt cả ngày nên tớ không ra ngoài chơi được mà Ba cũng sẽ không dạy tớ chơi đàn đâu. Tớ rất thích cái phím trắng cuối cùng bên phải vì nó rất cao như thể nó đang kêu vút lên ấy. Cây đàn có thể kêu vút lâu hơn tớ nữa kìa.
Giữ bí mật nhé,
Amelia
Ngày 12 tháng 9 năm 1917
Trong cái phòng đầy trứng sâu của tớ
Nhật ký thân yêu,
Bennett lại khóc òa lên như con nít. Má nói anh ấy nói không được tốt, nên anh ấy nói cứ như đang vừa ăn vừa nói ấy. Tớ phát cáu lên khi anh ấy nói thiệt nhiều mà tớ thì chẳng hiểu gì cả, Má nói tất cả những gì tớ cần chỉ là đợi thôi. Tớ không thích đợi vì đợi chán lắm. Molly và Bà đã về tối qua cùng với một cái lọ đựng đầy “lá đặc biệt” khác, nhưng chúng teo lại như nho khô khi Bà bước vào nhà. Trông nó như một bùa phép vậy, mà Bà có vẻ không vui với chuyện đó. Tớ thấy những câu thần chú đều rất gọn gàng, đặc biệt là khi chúng làm đồ vật biến mất. Một lần, tớ nhìn thấy phép thuật khi tớ đi xem xiếc với Má và Molly. Ông ta cho tớ một quả bóng xuất hiện từ trong không khí đấy! Tớ vẫn còn giữ quả bóng trong cái rương nhỏ dưới giường của tớ, nhưng nó bị xì hết hơi rồi. Nó không còn lơ lửng nhưng tớ ước gì nó lại bay lên được.
Tớ đã làm cây đàn kêu lên trong mấy phút thì Má bắt tớ dừng lại. Tớ rất, rất muốn chơi đàn piano. Có lẽ khi Bà đi, Ba sẽ vui hơn và dạy tớ chơi đàn. Tớ thắc mắc không biết Bà có chơi đàn được không.
Tớ không nghĩ Pot ở trong phòng Bennett. Tớ không nghe thấy nó sủa hay rên rỉ như khi ta nhốt nó trong một căn phòng. Có lẽ nó đã chạy đi mất, tớ bảo Bennett. Nhưng anh ấy chỉ òa khóc. Được rồi, là do tớ không thích Pot lắm.
Nhưng đừng có kể với Bennett đấy, tớ không thích nghe anh ấy khóc sướt mướt như một đứa trẻ to xác đâu!
Giữ bí mật nhé,
Amelia
Ngày 13 tháng 9 năm 1917
Trong sân
Nhật ký thân yêu,
Cửa phòng Bennett và cửa gác xép cuối cùng cũng mở hôm nay. Chúng kêu “két” thật to khi tự mở ra, nghe hơi giống tiếng cây đàn kêu. Tớ có cảm giác là chúng kêu như đang cười ấy.
Như tớ đã bảo Bennett, Pot không có trong phòng anh ấy. Ba và Molly đã đi tìm Pot rồi, và họ vẫn chưa trở về. Bennett lại ở trong phòng của mình khóc lóc. Anh ấy rất thích Pot, nhưng tớ không biết đến mức nào. Tất cả những gì Pot làm là sủa ầm ĩ và làm vỡ mọi thứ, ví dụ như những cái bình hoa xinh xắn của Má hay những cái ghế của Ba.
Má nói tớ phải ở trong nhà, nhưng tớ không muốn. Thật là chán và tớ cũng muốn đi tìm Pot chuyện đó đồng nghĩa với việc Bennett sẽ thôi khóc lóc.
Hôm nay tớ nghe Má và Bà nói chuyện trong bếp qua cánh cửa ti hí. Bà nói với Má về cái gì đó gọi là 'Nho khô', tớ nghĩ vậy. Bà nói đó là một dạng ma trú ngụ trong nhà và có một con trong nhà tớ. Tớ nghĩ thật tuyệt khi được nhìn thấy ma. Bạn cũ của tớ Cassidy, trở về khi nhà tớ còn ở Ohio, nói với tớ là ma khóc rất nhiều vì chúng rất buồn. Điều đó cũng có lý, vì họ đã chết rồi. Tớ ôm cánh cửa phòng Bennett và cửa gác xép vì tớ nghĩ chúng rất giận Bà. Tối nay, khi mọi người đang ngủ, tớ sẽ thức dậy và bảo con ma hiện ra và nói chuyện với tớ, như vậy nó sẽ không còn buồn nữa. Nho Khô thật là một cái tên buồn cười cho một con ma.
Má và Bà không biết chuyện tớ đã nghe họ nói trong bếp, nên đừng nói gì cả nhé, Nhật ký. Tớ sẽ đặt cho cậu một cái tên sớm thôi, nhưng tớ hi mọng nó sẽ không bị mùi trứng sâu vì cậu nằm dưới giường tớ.
Giữ bí mật nhé,
Amelia
~o0o~
XII
Ngày 13 tháng 9 năm 1917
Dưới cổng vòm sau nhà
Nhật ký thân yêu,
Đằng trước ngôi nhà xấu tính của nhà tớ có rất nhiều cây. Đằng sau lại chỉ có rất nhiều cỏ vừa cao vừa vàng. Tớ nghĩ điều này thật buồn cười vì cỏ thì xanh mà thứ này thì không thế. Má nói những cây cỏ vàng đó gọi là lúa mì, và nó có những cái lông nhỏ nhỏ thú vị ở trên ngọn. Lúa mì làm ra bánh mì, Má nói vậy. Nhưng cỏ vàng không có vị giống bánh mì. Nó dở lắm, như cháo ấy.
Hôm nay, trên đường về từ cánh đồng lúa mì, Ba đã tìm thấy Pot. Ba trông thật rầu rĩ khi về nhà mắt Ba đỏ kè. Ba nói Pot đã được lên thiên đường và bây giờ nó rất hạnh phúc. Tớ chạy lên gác để nói với Bennett rằng Pot đang hạnh phúc trên thiên đường, nhưng Bennett thậm chí còn khóc nhiều hơn.
Má hỏi Ba Pot đã lên thiên đường như thế nào, và Ba nói là Pot bị thương rất nặng ở cổ. Giống như, cái cổ của nó đã di chuyển. Tớ không hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng tớ cố im lặng tự bảo mình khóc để Bennett thấy khá hơn. Ba bắt đầu đào một cái hố cho Pot và trời lại mưa. Tớ bảo Bennett bầu trời đang buồn vì Pot đã lên thiên đường mất rồi, và điều đó làm anh ấy ngừng khóc một chút. Tớ ôm Bennett thật chặt vì Má thường làm vậy khi chúng tớ buồn.
Sau đó nhà tớ sẽ cùng ra ngoài vì Pot đã lên thiên đường, Má nói vậy. tớ muốn hái vài bông hoa thật đẹp trong vườn cho Pot, nhưng Má nói tớ không được làm vậy. Có lẽ tớ sẽ chỉ tặng Pot một ít lúa mì thôi.
Hôm nay Bà thực sự, thực sự im lặng. Bà ngồi dưới cổng vòm sau nhà cả ngày và vò nát một nắm lá nhỏ màu đà giữa những ngón tay. Tớ nghĩ Bà đã từng rất thích những cái lá đó.
Tớ đã quên thức tối hôm qua nên tớ đã không nói chuyện được với Nho Khô. Tớ muốn nhắn lại cho Nho Khô, nhưng tớ không biết để ở đâu để Nho Khô nhận được. Có lẽ là trên đàn piano. Có lẽ Nho Khô thích đàn piano giống tớ vì nó có tiếng như nhiều người đang hát và nó làm Nho Khô ít buồn hơn.
Giữ bí mật nhé,
Amelia
~o0o~
Your soul is free to see...
[R.Mi]
F.S Team
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét