-->

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Set me free - chap 7 part 1/2 - [B.P]

Author: Vernelley at Fictionpress.com
Rated: T
Length: 10 chapters
Status: On going (finished in English)
Gerne: Adventure/Fantasy
Translated by FS Team - chap 7 part 1/2 by [B.P]
Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"




7. Takeoff

Hôm nay là một ngày khá lạ. Sáng này, tôi đã ra ngoài để luyện bay mỗi sáng như thường lệ. Hành trình quen thuộc của tôi là bay vài phút, đáp xuống và chạy dọc theo một dãy mái nhà, rồi lại cất cánh bay. Tôi sẽ ở bên ngoài trong vòng một hay hai tiếng gì đó, rồi về thẳng căn hộ của Joey. Hiện giờ thì hơi tẻ nhạt và trống trải, vì cô nàng đã đi thám hiểm mất dạng rồi. Đó là chưa kể vào buổi đêm tôi hoàn toàn bị mất bình tĩnh khi trời tối dần sau khi mặt trời lặn. Bóng tối, những khoảng không gian bí bách và tình trạng bị cô lập không hợp lắm với một kẻ như tôi.

Mà thôi, trở lại với vụ luyện tập buổi sáng. Tôi đã chạy dọc trên mái vài tòa nhà hành chính lớn. Tôi lấy đà, chuẩn bị cho cú nhảy bật vào không trung. Hay đúng hơn là, cú nhảy đáng lẽ ra đã đưa tôi lên không trung nếu tôi không bước dư hai bước và vấp vào rìa mái. Bị choáng, cơ thể tôi căng ra và không thèm vâng lệnh từ não bộ mà bay lên. Tôi rơi được khoảng nửa độ cao tòa nhà trước khi kịp xoay sở để làm được mỗi một việc là bắt chéo hai tay trước thân mình, rồi rơi nốt quãng đường còn lại.

Tôi co người chuẩn bị đón nhận thanh âm răng rắc kinh người sắp sửa vang lên khi khung xương nhẹ của tôi va vào mặt đất. May mắn thay, tôi đáp xuống ngay trên thứ gì đó mềm mại hơn nhiều, mặc dù cốt lõi của vật đó có vẻ khá là rắn rỏi. Tôi lăn khỏi cái vật đó, bất kể nó là cái gì, nằm lên nền bê tông và lắc mạnh đầu để rũ sạch cơn chuếnh choáng. Và rồi, tôi nhận ra mình đã đáp xuống cái gì.

Mất một lúc tôi mới ghi nhận được hết toàn bộ dòng thông tin đang chảy qua thần trí mình. Vừa chậm chạp đứng dậy, tôi vừa phủi sạch bụi trên người. Tôi đang đứng ngay trước một ngân hàng cách căn hộ hai khu phố. Có hai người đàn ông ở hai bên tôi; họ đều vận trang phục màu đen từ đầu đến chân và đeo mặt nạ. Rồi, coi nào. Hai kẻ đeo mặt nạ mặc đồ đen bên ngoài ngân hàng vào sáng sớm. Ghép lại là hiểu.

Một trong hai kẻ đó đang nằm lăn lộn trên mặt đất cứ như thể là vừa bị quăng một bao gạch vào người, tên còn lại đang đứng nhìn tôi chằm chằm, mồm há hốc. Tôi chớp mắt.

"Mày là cái gì vậy?" tên nằm trên đất rên rỉ.

Tôi quay lại nhìn hắn. "Hử?" Rồi tôi nhận ra cả hai tên đều đang nhìn chòng chọc vào cánh của mình. Kể từ khi Jet chỉ tôi làm thế nào để điều khiển pháp thuật đúng cách, tôi vẫn luôn luyện tập suốt các chuyến bay buổi sáng. Bởi vậy, hiện thời tôi đang khoác trên mình trang phục phù thủy sẫm màu. Và tôi vừa mới bay cách đây vài giây, nên đôi cánh của tôi hãy còn giang rộng.

Tên đang đứng bỗng vồ lấy tôi từ đằng sau. Xét về thể lực, tôi yếu thế hơn kẻ này nhiều, nhưng may cho tôi, tôi đã tìm được cách trượt khỏi bàn tay hắn. Tôi thậm chí không thể nhớ nổi Jet đã dạy thế nào về cách trốn thoát khi bị kiểm soát, nhưng tôi chỉ vừa mới luyện tập pháp thuật một hai phút trước, nên cứ thế mà làm. Tôi kêu gọi năng lượng của Khí đến với đôi cánh của mình, và phóng ra một luồng gió đủ mạnh để đánh bật tên đó khỏi người tôi.

Sự thật rằng tôi vừa mới rơi đè lên một trong hai tên đó, và rằng trông tôi rất có dáng vẻ của một kẻ lai chim quỷ dường như không làm chúng bối rối chút xíu nào. Chúng đã sẵn sàng từ trước để tấn công tôi. Việc đó sẽ chẳng thành vấn đề nếu tôi có thể nhớ được bất cứ một mẹo nào Jet đã chỉ để sử dụng trong trường hợp phải đối đầu với hơn một kẻ địch.
Cả hai tên cùng lao về phía tôi. Hoảng hốt, tôi lách mình tránh một cú đấm, nhảy lên khỏi một cú đá, né một nắm tay nữa và cản thêm một quả khác. Đấu tay đôi không hẳn là lợi thế của tôi, nên tôi cố thử một cách khác, sử dụng một thứ hoàn toàn thuộc về tôi: ma thuật.

Tôi tập trung pháp lực vào hai nắm tay và ném hai quả cầu khí về phía hai tên trộm. Rõ ràng là chúng không hề dự đoán được những trò đó của tôi; tôi trông không rõ mặt chúng, nhưng tôi chắc chắn là trên đó đã hằn đầy kinh ngạc khi bọn chúng đầm sầm vào bức tường phía sau. Hai tên tự dựng mình dậy mà tháo chạy. Đương nhiên là trông tôi đâu có đáng sợ đến mức đó đâu chứ. Ý là ừ, tôi có mặt nạ, bộ trang phục màu đen và đôi cánh chim, nhưng mà không ghê tới mức đó, phải không?

Một tràng vỗ tay cùng hoan hô đột nhiên vang lên sau lưng tôi. Tôi quay ngược lại để thấy một đám đông nho nhỏ những người đang đứng sau mình. Nghiêm túc nhé, không phải lẽ ra bọn họ phải đang yên giấc lành vào giờ này cả sao? Tôi vẫy tay một cách không chủ đích về phía họ và bước vào ngân hàng để nói chuyện với người quản lý.
Bà ta nở nụ cười. "Cảm ơn, um…"

"Raven," Tôi tự động trả lời. "Bọn chúng đã lấy được gì chưa? Tôi có cần đuổi theo không?"

"Không có, cậu đã ngăn chặn chúng kịp lúc, chúng vẫn chưa kịp lấy gì nhiều. Làm sao chúng tôi báo đáp cậu được đây?"
Vô số ánh đèn chói mắt chớp nhá đột ngột xộc vào mắt tôi. Tôi chớp mắt. "Làm ơn, không quay phim chụp ảnh nhé. Tôi không thích gây sự chú ý," tôi càu nhàu. Nụ cười của bà ta không hề kém tươi đi chút nào. "Được thôi, không vấn đề gì. Tôi sẽ thực hiện ngay bây giờ." Tôi lao vào không trung và cất cánh trước khi bà ta có thể nói thêm được bất cứ từ nào nữa.

Blog mật của Raven

Ô chào mọi người. Tôi đã quyết định bắt đầu viết blog, chỉ vì tôi có thể làm thế thôi. À thì, bên cạnh đó, tôi cũng đâu phải là người trả phí kết nối internet đâu. Hiện giờ Joey không có mặt ở đây, nên suy ra tôi có thể sử dụng.

Tôi đang hơi… đại khái là nôn nao chút xíu. Sau sự kiện ở nhà băng kia, tôi không thể đoan chắc là nhân dạng của tôi được bảo mật nữa, vì tôi đã lỡ cho họ biết tên mình mất rồi. Xem tôi thông minh đến cỡ nào nè trời. Được rồi, tôi nghĩ chuyện đó cũng không hẳn là hoàn toàn xấu; người dân địa phương biết là họ có thể tin tưởng tôi mà. Ối, mà tôi cũng ngừng đeo mặt nạ rồi, nếu bạn chưa kịp thấy tấm hình trên trang nhất ngày hôm qua. Không có lí do nào đặc biệt hết. Cái mặt nạ cũng đâu đem lại tác dụng gì trừ việc giữ kín danh tính của tôi đâu. Bí mật đã bị thiêu rụi rồi, vì lần đó tôi quên mang mặt nạ. Nhưng dù sao thì tôi cũng không đến mức nổi như cồn thế, nên kệ đi. Tôi không có bận tâm nếu bạn không biết đến tôi. Mà bạn có biết thì tôi cũng chẳng phiền hà gì.

Vậy cho nên, phòng khi bạn chưa nhận ra, thì tôi là Raven. Chào. Ừ, đây không phải là tên thật của tôi, nhưng mọi người đều gọi tôi như thế, nên bạn cứ gọi vậy đi. Bởi vì tôi thực tình không thể nhận ra bạn đang nói chuyên với mình trong trường hợp bạn gọi tôi bằng bất cứ cách nào khác.

Dù sao chăng nữa, tôi đã làm mấy việc anh hùng mà chỉ có anhhùng mới dám làm. Bạn biết mà, mấy thứ khoa trương mà các siêu người hùng vẫn hay làm trong mấy cuốn truyện tranh cũ mèm trên giá sách của Joey ấy. Ngăn chặn việc trộm cắp có vẻ nằm trong top đầu của danh sách những việc đó, mà tôi còn cứu vài người khỏi bị đâm nữa kia. Hay là bị bắn (lần đó suýt soát lắm). Tôi thậm chí còn kéo một con mèo ra khỏi cái cây, rồi sau đó bỏ chạy, vì tôi không thích cái gì cứ cố cào cấu với cắn vào mặt mình lắm.

Nếu bạn không theo dõi tôi, vậy  bạn cũng nên biết thêm là tôi đã cứu một vài người khỏi tòa nhà đang cháy. Bạn biết đấy, cái nhà bên cạnh tòa soạn báo ấy. Dành cho những bạn muốn hỏi làm thế nào mà tôi thực hiện được pha đó, thì tôi có thể thao túng không khí, như người ta hay làm trong phim đó. Vì mấy bạn sẽ tin tôi cả, đúng không?

Ừ, tôi chả phải là anh hùng gì, chỉ là một thằng nhóc mười ba tuổi kì lạ với đôi cánh chim trên lưng mà thôi. Nhân tiện, cánh tôi là thật. Làm ơn đừng có hỏi tôi câu đó khi gặp tôi nữa, việc này đang dần trở thành phiền phức đấy. Chúng cũng có cảm giác, nên làm ơn dừng việc cứ giật mấy cái lông vũ trên đó đi. Giờ thì tôi đang nói gì nào? Ồ phải, tôi không hẳn là một anh hùng. Tôi chỉ là qua đường thấy chuyện bất bình chẳng tha thôi, phải không nào?

Còn nữa, có thể bạn thân tôi là một nhiếp ảnh gia đấy, nhưng tôi rất ghét máy ảnh. Vậy cho nên, nếu mà bạn muốn chụp ảnh quá đi, thì cứ hỏi. Và nhớ nói ‘làm ơn’. Tôi không thích gây sự chú ý vì tôi cứ làm mấy việc ngu ngốc khi bị người ta nhìn hoài (mặc dù khi không bị nhìn thì tôi cũng có làm mấy việc ngu ngốc). Ý tôi là, tôi không ngại nói ‘Chào’ hay sao đó tương tự, nhưng tôi không thích thú lắm với một đám đông đầy nhóc người theo dõi nhất cử nhất động của bản thân. Tôi nghĩ hầu hết mọi người đều như thế thôi. Ờ thì, có khi có người lại thích vậy, tôi không biết nữa.

Đăng xuất.

 Your soul is free to see...
[B.P]
FS Team

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét