Author: Vernelley at Fictionpress.com
Rated: T
Length: 10 chapters
Status: On going (finished in English)
Gerne: Adventure/Fantasy
Translated by FS Team - chap 6 part 2/2 by [SiT]
Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"
~O~
Bữa tối chiều hôm đó lại thật yên ắng. Chỉ vang lên vài tiếng lách cách khe khẽ của dao nĩa va vào nhau. Joey dường như vẫn lơ lửng nơi đâu. Có lẽ đây là lúc thích hợp để hỏi cô nàng. Và tôi chớp lấy cơ hội. “Um, Joey, có gì đó… không ổn hả?”
Cô nàng nghiêng nhìn tôi: “Hả? Mình có gì không ổn hả? Không có. Gì thế, bạn có bị gì không vậy?”
Tôi thở dài: “Yeah, tớ nói bạn đó. Cậu biết mà, tớ có thể biết được khi một thứ gì đó không ổn xảy ra. Jet nói để bạn tự nói với mình, nên ông ấy chẳng hé răng gì cả. Có chuyện gì vậy?”
Cô nàng nhìm đăm đăm tôi một lúc lâu, chắc hẳn là đang phân vân không biết liệu có nên kể cho tôi nghe không, hoặc tôi sẽ phát cáu. Sau một lúc lâu như cả thế kỷ, cô nàng thở dài: “Mình nghĩ bạn sẽ shock một tí, nhưng nếu bây giờ mình kể, có thể cậu sẽ không thấy khó khăn lắm sau này.”
Khó khăn ư? Về cái gì? Những gì cô nàng nói chẳng dễ hài lòng chút nào. “À há? Vậy chuyện là như thế nào?”
Cô nàng có vẻ đang cố tìm những từ ngữ nhẹ nhàng nhất để diễn tả, nhưng ngay lập tức bỏ cuộc sau ba mươi giây vắt óc suy suy tính tính. “à, ừm, tớ chuẩn bị đi xa. Không lâu nữa đâu.”
“Không lâu? Không lâu nữa là khi nào?”
“Hai ngày nữa. Mình đi một một chuyến tác nghiệp nhiếp ảnh cho một số công ty. Nhưng mà mình không biết chính xác là mình phải đi bao lâu nữa. Họ không gởi thông tin chi tiết về chuyến đi cho mình, họ cứ mập mờ vậy đó. Có thể là khoảng ba tuần, có thể hơn.”
Tôi tỉ mỉ tiếp nhận là xử lý mớ thông tin giật gân này. Joey sắp đi xa khoảng ba tuần, hoặc hơn, để tôi lại một mình, cùng với chỉ một người tôi có thể tin tưởng nắm giữ bí mật về phép phuật của mình, là Jet. Chẳng hề dễ dàng để tiếp nhận thông tin này chút nào. Điều duy nhất mà tôi mường tượng được là tôi sắp trở lại với sự cô độc, một lần nữa. Tôi chẳng thể chịu nổi cảm giác cô đơn trong chỉ mười phút, chứ nói gì đến những ba tuần?
Nhưng sau đó tôi nhanh nhóng ý thức được rằng tôi chẳng phải ở lại đây một mình đâu, vì tôi biết dùng đôi cánh của mình mà, nhưng thực sự là tôi chưa thử sức với một chuyến bay dài như vậy trước đây. “Tốt thôi, mình có thể đi với bạn.” Tôi bắt đầu một cách thận trọng.
Cô nàng chớp mắt: “Cái gì, bạn muốn đi cùng mình á?”
Câu trả lời của tôi chỉ cho thấy dấu vết mờ nhạt của sự háo hức thực sự: “Đúng đó, mình thậm chí chẳng cần trả tiền vé máy bay và mấy thứ liên quan.”. Cô nàng chẳng có vẻ gì là bị thuyết phục cả. Mà thực sự là chính tôi cũng không bị thuyết phục bởi suy nghĩ đó nữa. “Mình không biết, mình chỉ là không muốn ở một mình.” Tôi thở dài vô vọng.
“Nhớ lời mình nói, cậu không bao giờ cô độc cả.” – Cô nàng đáp đầy hứng khởi, vỗ nhẹ nơi đầu tôi – “Đừng lo lắng, nhanh thôi mà. Wow, mình thật là rất háo hức đó.” – Tự khen mình rồi tự cười thầm.
“Vậy mình không thể đi theo ư? Mình có thể tự chăm sóc cho bản thân mà.” – Tôi phản đối, mặc dù biết là cũng không chắc lắm về điều đó.
Phản ứng của cô nàng trở nên nghiêm túc: “Mình thật sự không phải nghi ngờ gì cậu cả. Mình thật sự đó, với cả mình biết đó sẽ là cách tốt để tránh xa bọn thợ săn, nhưng chẳng phải là ý hay đâu. Có hàng lô lốc các nhiếp ảnh gia khác đi cùng tớ, và một số rất háo hức, những điều khác thường một chút thôi cũng có thể làm họ chộp lấy để đưa vào bức ảnh. Hiểu ý mình nói không?”
Tôi lắc đầu. Thực sự là tôi chẳng hiểu. Nhưng có cảm giác được một thứ gì đó. “Ùmm, có rất nhiều người ở đó, cả máy chụp hình nữa.”
“Chuẩn đó. Như mình nói đó, họ luôn kiếm mấy thứ khác thường để đưa vào khung ảnh. Không phải đùa đâu. Thậm chí còn là một đứa trẻ mười ba tuổi với bộ cánh xù xì, y chang cánh chim…” Cô nàng cố dãn câu nói ra.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra vấn đề. “À, vậy bạn muốn mình ở lại để không nhận lấy một kết cục ở trong sở thú hay phòng thí nghiệm phải không? Nhưng mấy thứ đó vẫn có thể xảy ra ở đây vậy.” Sự thật phũ phàng đến phát sợ; có rất nhiều cuộc nghiên cứu ở Kouji trên động vật. Liệu tôi có trở thành một đề tài nghiên cứu thú vị, với bộ dạng của một người-hình-chim như thế này?
Cô nàng suy tư mất một lúc. “Đúng thế, nhưng bởi vì ở đây có khá nhiều người biết rõ cậu, vậy nên sẽ có ít khả năng họ thấy ra điểm gì mới lạ nơi cậu, và sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Ít nhất thì, họ cũng đã quen với bộ dạng của cậu và sẽ chẳng nghi ngờ gì cả.”
Cô ấy nói thật là chí lý. Có thể cô nàng đúng. Có thể tôi không thích cảm giác cô độc, nhưng Joey luôn biết được điều gì tốt nhất cho tôi. Cô ấy luôn cố gắng làm điều gì đó cho tôi, như một người bạn tốt vậy; tôi không có nhiều bạn thân, nhưng tôi chắc rằng một người bạn tốt luôn quan tâm đến tôi, như Joey đã làm, và tôi nên làm điều tương tự.
“Mình nên bắt đầu gói ghém hành lý sớm thôi. Vì vậy, Raven à, trong lúc mình đi, phải luyện tập thật chăm chỉ, được ko? Và rồi bạn sẽ cất cánh bay lượn quanh thành phố bằng đôi cánh phi thường và làm những việc phi thường. Và khi mình trở về chúng ta sẽ kể những câu chuyện kỳ thú cho nhau nghe.” – Cô nàng nhe răng cười.
Tôi chậm chạp gật đầu, cuối cùng cũng phải đồng ý rằng ý của Joey không tệ như tôi nghĩ. Chắc hẳn sẽ có nhiều chuyện lý thú để kể lắm đât khi cô nàng trở về. Có lẽ sẽ không tệ lắm đâu.
Sân bay nghịt người lên rồi xuống phi cơ như cái chợ. Hơn một lần, tôi đã nếm thử cảm giác ở trên xe đẩy valy của một vài gia đình. Chúng tôi bị tắc đường, nhưng chuyến bay của Joey cũng bị delay mười phút, may mắn thật. Vì tôi không thể qua cổng kiểm soát, vì thế nên chúng tôi tạm biệt ngay đó. Lời tạm biệt…
“Umm, tạm biệt—“ Tôi lên tiếng.
“Không phải thế” – Cô nàng ngắt lời, nháy mắt tinh nghịch – “Mình nghĩ “Gặp lại sau” thì hợp lý hơn.”
“Ừ thì gặp lại sau. Sớm đấy nhé.” – Tôi chậm chạp thêm vào.
Cô nàng mỉm cười: “Chắc chắn là sớm thôi. Này, đến giờ mình phải nói với bạn một số thứ hay ho rồi. Có thể mình phải vượt rất nhiều đại dương biển cả, nhưng mình sẽ ở bên bạn bất cứ khi nào bạn cần. Bạn vô cùng mạnh mẽ, và không bao giờ cô độc, và…” – Cô nàng ngừng nói, cười tươi – “Chúng là sẽ gặp nhau, sớm thôi.” Cô nàng ôm tôi bằng một tay, rồi lách qua cửa kiểm soát, vẫy tay tạm biệt lần cuối trước khi mất hút.
A/N: Đầu tiên, tôi không thể dừng một suy nghĩ rằng chap này thực sự không hay lắm. Tôi viết nó trong lúc giải lao; Joey dường như lạc khỏi tạo hình nhân vật vì cô đã không thấy cô ấy đến hai tuần. Thứ hai, sự luyện tập lúc đầu phải bị cắt đi một ít bởi vì nó dài hơn tôi nghĩ. Và hơn tất cả, tôi huy vọng nó không đến nỗi quá tệ, và nếu các bạn để lại những bình luận, sẽ rất là tuyệt đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét