-->

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

Set me free - Chap 7 part 2/2 by [C.R]


Author: Vernelley at Fictionpress.com
Rated: T
Length: 10 chapters
Status: On going (finished in English)
Gerne: Adventure/Fantasy
Translated by FS Team - chap 7 part 2/2 by [C.R]
Summary: "Đến cả loài chim bị giam cầm cũng cần sải đôi cánh dù chỉ một lần trong một khoảnh khắc. Bị nhốt chặt trong chiếc lồng của mười ba năm không có bất cứ một chút thông tin nào về nguồn gốc của bản thân, liệu cậu bé sẽ có cơ hội được cất cao đôi cánh của mình không?"


~o0o~
Một vài ngày sau đó, tôi có một trải nghiệm kì lạ. Lúc đó vào tầm 9 giờ tối, theo lẽ thường thì người như tôi phải đang say giấc vào giờ đó nhưng tôi thì khác, nhờ cả vào thói quen ngủ nghỉ của con người. Tôi rất đói vào lúc đó nên đã quyết định ra ngoài mua tí gì để và quay trở về nhà. Tại sao những chuyện kì quặc cứ xảy ra suốt vậy nè.

Có một đám những thanh thiếu niên, có vẻ là hơn tôi khoảng vài tuổi thôi, ở trong ngõ nhỏ. Tôi chẳng muốn giao du với bọn họ nên tôi cứ một mạch đi qua lối nhỏ giữa hai tòa nhà đó. Rồi tôi nghe tiếng ai đó khóc. Tôi đứng lại và lắng tai nghe xem đám thanh thiếu niên đó đang nói cái gì. Tôi không rõ họ đang nói chính xác là cái gì nhưng giọng điệu đầy tính đe dọa.

Tôi cân nhắc về lựa chọn trong hanh động của mình. Tôi sẽ đến giúp người có vẻ như đang gặp rắc rối kia hay sẽ về nhà một cách bình yên nhất? Hình như cái này gọi là sự-lựa-chọn-đáng-giá. Tôi hay thế này đây, chọn và lựa, suy và tính. Uhm, với con người mình, tôi chọn phương án thứ nhất.

“Này”, tôi gọi lớn, không nghĩ được cách nào khác để cho bọn đó chú ý đến mình. Có tác dụng. Tất cả sáu cái đầu quay lại nhìn tôi. Một số trong bọn có vẻ ngạc nhiên, một số khác nhìn nhàm nhạt vô hồn. Tôi liếc nhìn người đang cố dựa vào bờ tường. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi hình như đã đến hơi trễ.

Một trong bọn họ, một gã con trai với mái tóc màu bạc, hắn cười nhạo tôi. “Mày là ai?”

Tôi nhún vai và tiến lại gần bọn đó hơn một cách từ từ. “Chỉ là một đứa trẻ ngang qua và xem có chuyện gì ở đây thôi”

“Lo chuyện của mày trước đi đã, thằng nhãi”

Tôi đưa tay lên. “Được thôi, tôi không cố …”

Ngay khi gã đầu tiên gật đầu, hai gã tóm lấy tay tôi và ấn tôi vào tường. Bề mặt cứng thô xù xì của bờ tường làm sướt mặt tôi. Một gã thanh niên kìm kẹp vai tôi mạnh đến nỗi cánh tôi vị căng cơ co quắp lại. Sợ chuyển động vô tình đó không thể không bị chú ý đến. Rồi một cánh tay khác chộp lấy cánh tôi. Tôi nhăn mặt đau đớn.

“Gì đây? Giọng của gã nhuộm tóc bạch kim. Hai gã đang ấn tôi vào tường giật mạnh áo khoác của tôi và kéo nó khỏi lưng. Tôi biết toàn bộ đôi cánh tôi đang lộ rõ mồn một giữa thanh thiên bạch nhật. “Ồ, xem chúng ta có gì?”

“Chẳng gì, chỉ là thằng nửa chim kì quặc thôi” tôi lầm rầm, tôi lại làm mặt mình bị sướt khi cố giật cơ thể mình ra khỏi gọng kìm của hai gã kia.

Tôi nghe tiếng bíp của máy ảnh kĩ thuật số một giây trước khi tôi bị chói mắt bởi một ánh đèn flash. Vài lần như thế nữa. Một phút hay hơn một chút, tôi tự hỏi họ chụp được bao nhiêu ảnh của tôi và mất bao lâu để tung chúng lên Internet. Hi vọng mọi người sẽ nghĩ là chúng được chỉnh kĩ thuật số.

Họ ném mạnh tôi ra khỏi bờ tường. Tôi lảo đảo, gần như không đứng vững trên đôi chân của mình. Một gã bên phải tôi đấm vào mặt tôi. Nó sẽ làm mặt tôi bầm tím một mảng thật bự đây. Có vẻ như tôi lại dùng đến phép thuật rồi. Tôi để cho sức mạnh tràn chảy lên đôi cánh của mình, tập trung để biến nó thành một chuyến bay như tên lửa.

Cánh tôi phát ra một luồng không khí thật mạnh. Nó làm bọn chúng phải bị hất tung ra xa khỏi chỗ tôi, nhưng tôi không có nhiều thời gian để trốn thoát. Vậy nên tôi phải đi ngày bây giờ, dù tôi có muốn cứu người tội nghiệp kia hay không. Sức mạnh thể chất chưa bao giờ là thế mạnh của tôi. Tôi không nên quá mạo hiểm. Tôi nhấp người vào không trung, bay đi không ngoảng nhìn lại.


Ánh nắng mặt trời chảy dài trên mặt tôi. Ngáp dài, tôi mấp máy và dụi mắt. Đầu tôi đập vào cái gì đó cứng ngắt khi tôi ngồi dậy. Tuyệt, tôi lại nhận thêm một vết bầm tím nữa trong vòng chỉ 24 tiếng. Vết thương này chắc cũng chẳng phải là cái cuối. Bề mặt thứ ở trên đầu tôi lạnh, có vẻ như là một thứ kim loại. Xung quanh tôi, bờ tường là những mảnh ghép của những thanh kim loại khác. Tôi lắc mạnh đầu và giờ thì tôi đã có thể đủ tỉnh táo để suy nghĩ rồi.

Tôi nhúc nhích người xem xét xung quanh một lần nữa. Và cái đó lại đập vào tôi.

Sao tôi lại bị giam vào ngục thế này?


 Your soul is free to see...
[C.R]
FS Team

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét