-->

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

The wanderer - Kẻ-lang-thang - [SiT]

Author: XMOL

~oOo~

Lại đây nào, các con. Đắp chăn vào, và mẹ sẽ kể cho các con nghe câu chuyện của nước và cát bụi, một câu chuyện của sự bắt đầu tuy có chút khác lạ, nhưng con người ở đó lại không có gì là lạ. Câu chuyện xảy ra lâu, rất lâu rồi, thậm chí còn lâu hơn cả cụm từ ngày-xửa-ngày-xưa, vượt xa cả những giai thoại và những điều huyền bí, xa thật xa thành một vòng tuần hoàn để mang sự xa xăm đến hiện thực. Với câu chuyện này, sẽ không kết thúc, mà sẽ gởi gắm trong tâm hồn mỗi đứa trẻ sinh ra nơi trần gian, trong hơi thở cuối cùng của kẻ sắp rời nơi trần thế, trong tiếng cười và cả tiếng thở dài của con trẻ. Ôi, mẹ lại lạc đề rồi.


Đã từng có một chàng trai, sẽ có một chàng trai, và luôn có một chàng trai đi lang thang ở một nơi xa rất xa. Chàng trai đi ngang qua những thị trấn và khu rừng, qua những rặng núi và đại dương, qua những ngọn đồi và thung lũng, để kiếm tìm, mãi mãi kiếm tìm. Bất kể khi nào chàng trai ghé qua khu làng hay thị trấn nào đó, lũ trẻ con đều chạy đến vây quang chàng “Anh ấy kia rồi! Anh ấy kia rồi! Kẻ-lang-thang kia rồi!”. Lập tức, mọi người trong làng dù đang làm việc gì cũng nối đuôi nhau đến chào đón chàng trai, kẻ-luôn-tìm-kiếm-một-thứ-gì-đó. Họ cho chàng quần áo và lương thực, cung cấp cho chàng vũ khí tốt nhất, thay những thứ đã trở nên cũ kĩ mòn nát. Ngay sau khi gởi đồ cho chàng, một số người quay trở lại làm việc, hài lòng vì chút hiểu biết ít ỏi của họ vè Kẻ-lang-thang. Tuy vậy, những người tò mò hơn vẫn nán lại, hy vọng đó sẽ là ngày Kẻ-lang-thang kể cho họ nghe điều mà chàng đang tìm kiếm, điều đã khiến chàng đi mãi, đi mãi. Nhưng dù họ luôn tự hỏi trong thâm tâm, chưa có ai bao giờ hỏi chàng. Họ ngồi đó, chờ đợi Kẻ-lang-thang cất lời, nhưng khi chàng đã no nê và trang bị đủ nguồn dự trữ, chàng sẽ rời đi, một lần nữa, bỏ mặc những kẻ đang ngồi chờ đợi càu nhàu chính bản thân mình.


Đã từng có một thành phố, sẽ có một thành phố, và luôn có một thành phố, cách xa nơi đây, nơi kia, và cách xa bất cứ nơi đâu. Thành phố tọa lạc cô độc trên một ngọn đồi, và khá yên bình – phần lớn là vậy. Một ngày nọ, Kẻ-lang-thang xuất hiện trước cửa thành phố, tìm thứ mà chàng luôn luôn tìm như mọi khi. Tuy nhiên, cư dân thành phố đã nghe danh của Kẻ-lang-thang, và chẳng hề thích chàng. Họ bực, vì chàng chẳng bao giờ kể cho ai nghe về chuyến kiếm tìm của chàng, và thực sự thì chàng đang tìm gì. Và vì vậy, sau khi lũ trẻ chạy ra chào đón chàng, thành phố vẫn còn tĩnh mịch. Không ai buồn mang thức ăn, đồ dùng dự trữ, hay đi theo chàng. Kẻ-lang-thang mỉm cười với nơi đây, quyết định tiếp tục bước đi, mặc dù không có lấy một chút nhu yếu phẩm dự trữ nào. Khi chàng cất bước, lũ trẻ bắt đầu thì thầm với nhau một điều gì đó nghe không rõ. Chúng không thể để Kẻ-lang-thang nổi tiếng rời đi mà không có chút gì trong bụng được! Vì thế, sau khi một số cân nhắc được tính đến, lũ trẻ bảo Kẻ-lang-thang chờ một chút, và chúng chạy vào trong thị trấn. Ở đó, lũ trẻ cố làm mọi cách để kiếm chút gì ăn cho Kẻ-lang-thang. Chúng gói gém đồ ăn từ nhà mang đi, một số được bố gói quần áo mang cho chàng, một số với những loại vũ khí tự vệ được giấu rất cẩn thận, tất nhiên. Ngay sau đó, Kẻ-lang-thang bị bao vây bởi hàng núi những vật dụng các thứ. Chàng mỉm cười, lắc đầu từ chối như một lời cảm ơn. Bọn trẻ vui vẻ quay trở lại thành phố, không tránh khỏi những hình phạt do không vâng lời bố mẹ. Nhưng chẳng là gì cả. Vì chúng đã giúp Kẻ-lang-thang cơ mà.


Đã có một cô gái, sẽ có một cô gái, và luôn có một cô gái sống trong thị trấn kia, vào lúc cô mười tuổi. Cô xuất thân từ một gia đình nghèo khó; bố cô đã bỏ rơi cô và mẹ để đi tìm người phụ nữ khác, trong lúc khốn khó nhất của gia đình. Và mẹ cô đã không thể vượt qua cú shock đó, ra đi để lại mình cô đơn độc. Và cô luôn cảm thấy đói. Vào cái ngày mà Kẻ-lang-thang đến, cô bé thật sự rất đói, và đang kiếm thưs gì để ăn. Cô tìm thấy một quả táo nhỏ sắp hư đến nơi, sáng lấp ló màu nâu nâu đằng sau tủ chén bát, và cô bé hoan hỉ cầu nguyện. Cô bé chạy ra ngoài để tận tưởng hương vị của từng miếng táo nhỏ dưới khung trời rộng mở, và cô bé thấy chàng trai. Kẻ-Lang-Thang. Chàng vẫy tay ra hiệu cho cô bé lại gần, dang rộng cánh tay. Cô đặt trái táo nhỏ vào lòng bàn tay chàng, và chàng trai cười, rồi cắn một miếng . Cô bé hướng mắt nhìn chằm chằm Kẻ-lang-thang, tự hỏi điều gì đó, nhưng không hề càu nhàu. Nhưng rất sớm, cô bé chẳng thể chịu nổi sự tò mò.


“Kẻ-lang-thang ơi, sao anh cứ lang thang mãi thế?” Cô bé cất tiếng hỏi bằng giọng nói yếu ớt. “Anh kiếm cái gì vậy?”, Kẻ-lang-thang suy tư hồi lâu, và trả lại cô bé quả táo nhỏ. “Cảm ơn em, cô bé.” Chàng trai nói (chắc hẳn cô bé không biết rằng, đó là lời nói đầu tiên của chàng trai kể từ khi trở thành Kẻ-lang-thang) “Bây giờ em muốn biết tại sao anh lang thang phải không? Anh lang thang bởi vì anh không thõa mãn với những điều người khác thõa mãn.” Cô bé nhìm anh không rời mắt, lúng túng khó xử, chàng trai nhìn cô bé cười thích thú. “Anh không hạnh phúc với những điều hạnh phúc, cô bé à. Anh chán cảm giác sống thoải mái đến xa xỉ. Sống như những người khác thật làm anh rất mệt mỏi. Họ thức dậy, đi làm việc, ăn, về nhà, hưởng thụ, rồi đi ngủ, và lặp lại vòng tuần hoàn vô tận đó. Có thể là ai khác mong muốn điều đó, nhưng không phải là anh. Anh không thõa mãn, Và thế là anh đi lang thang.” Cô bé lắc đầu, tỏ ý thấu hiểu, rồi cắn một miếng táo. Chàng trai nở một nụ cười.


“Câu hỏi thứ hai khó hơn. Anh đang tìm gì ư? Nói thật, anh cũng chả biết nữa. Anh tin là anh đang tìm chính con người mình. Anh tìm sự thõa mãn trong khả năng có hạn của bản thân, trong suy nghĩ nông cạn của tuổi trẻ. Anh kiếm tìm sự tự do trong chính con người mình, nhóc à; sự bình yên chỉ đến một khi ta hoàn toàn cảm thấy thõa mãn với chính bản thân mình.” Chàng trai liếc nhìn cô, đôi mắt ánh lên cả niềm vui và sự buồn bã. “Cô bé, em hiểu không?” Cô bé lắc đầu thật mạnh, tóc nẩy lên gợn sóng cùng với sự thấu hiểu của cô. Kẻ-lang-thang bật cười lớn, bắt đầu cuộc hành trình, để tất cả ở lại, bước chân của chàng trai như nhẹ lâng và dáng điệu vui nhộn. Có bé dõi theo từng bước chân chàng trai, cho đến khi bóng anh khuất dần không thể nhìn thấy rõ nữa. Khi chàng trai đã thật sự mất hút, cô bé liếc nhìn quả táo nhỏ với 2 miếng cắn. Đã có một quả táo. Cô bé lặng nghĩ. Và sẽ có một quả táo. Dường như có một giọng nói thì thầm bên tai cô bé.

Và luôn có một quả táo…


Cô bé trầm ngâm suy nghĩ, và rất sớm cô bé trở thành Kẻ-Lang-Thang.


Your soul is free to see...

FS Team

SiT

~oOo~

Bình luận của tôi: Có nhiều lúc, chúng ta cứ mãi kiếm tìm một số thứ vô định nào đó không rõ, kiểu như sự hoàn hảo. Có nhiều người cho đó là bí ẩn, là cách sống, là mới lạ, nhưng trong suy nghĩ chủ quan của tôi, điều đó chỉ mang đến sự phiền muộn. Vì ai biết trên đời này thứ gì là hoàn hảo chứ? "Perfection isn't perfect itself." - Chẳng phải quá hiển nhiên rồi sao?

Chỉ là hay một cái, ngay khi ý thức rõ điều này, bản thân tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Như những Kẻ-Lang-Thang vô định trong câu chuyện này vậy...


P/s: Xin lỗi độc giả, dạo này tớ bận quá, không làm chi tiết info của truyện được, hứa sẽ thêm vào tuần sau xDXin lỗi lần nữa xDmà bạn nào có cái minh họa truyện này đẹp tí nhở? Tìm hoài cái hình lãng tử chả ra :(


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét