28
Ngày 1 tháng 10 năm 1917
Trên cái bàn trong bếp
với chị Molly
Nhật ký thân yêu
Tối qua tớ đã thấy Raisin, nhật ký ơi!
Tối qua Má ra chỗ chuồng ngựa để mang Boris lại đây. Nhưng Má bắt đầu
thét lên, nên tớ và chị Molly ra ngoài xem Má bị làm sao.
Má la chúng tớ quay vào nhà, nhưng chúng tớ không biết để
làm gì, nên chúng tớ đã không quay vào.
Khi Má đang chạy về phía ngôi nhà thì thứ gì đó chui ra khỏi
mặt đất đuổi theo Má. Đó là một bàn tay gớm ghiếc đỏ lòm và có những đường xanh
tím như trên cổ tay của tớ khắp mình nó.
Nó túm lấy mắt cá chân của Má làm Má ngã xuống đất. Má hét
bảo chị Molly mang cả hai đứa vào nhà, nên chị Molly bảo tớ vào lại hành lang. Nhưng
Má lại la lên nên chị Molly òa khóc, và bọn tớ đều chạy vào lại trong bếp rồi
ngồi ôm lấy nhau.
Bọn tớ sợ quá Nhật ký ơi.
Chị Molly nói giờ Má cũng đã ở thiên đường rồi, và bọn tớ
đều khóc rất nhiều. Mọi người đều đi hết rồi Nhật ký ơi! Chỉ còn tớ với chị
Molly, và bọn tớ thật sự, thật sự rất sợ. Tớ không biết phải làm gì cả mà chị
Molly cũng vậy.
Chị Molly nói nếu bọn tớ không xuống đất, bàn tay sẽ không
bắt được bọn tớ. Tớ biết đó là Raisin. Nhưng tớ không muốn đến gần Raisin nữa, Nhật
ký ơi. Cậu ấy làm Má la hét và đưa Má, Ba, anh Bennett, Pot và Bà ngoại lên
thiên đường.
Bọn tớ sẽ không ra khỏi nhà. Tớ với chị Molly bị kẹt ở đây
và không biết làm gì khác trừ ở lì trong bếp. Bọn tớ có thức ăn, nhưng tớ không
biết bọn tớ có thể ở trên bàn bao lâu. Chị Molly không cho tớ xuống khỏi bàn
bếp, thậm chí để lấy một cái gối hay chăn cũng không. Thật tốt là tớ có Martha,
vì tớ chẳng muốn lên lầu để lấy cậu ấy chút nào cả. Tớ nghĩ chị Molly cho rằng
nếu bọn tớ chạm vào sàn nhà, Raisin sẽ bắt được bọn tớ bằng bàn tay đáng sợ của
cậu ấy làm chúng tớ ngã và đưa chúng tớ lên thiên đường.
Tớ nhớ Ba với Má quá. Ước gì Má ở đây lúc này để hát cho
chúng tớ nghe như khi chúng tớ còn nhỏ và hay sợ hãi. Và rồi Ba sẽ chơi đàn và
chúng tớ sẽ lại cười và nhảy múa. Tại sao Raisin không để nhà tớ hạnh phúc,
Nhật ký?
Tớ hi vọng trên thiên đường ai cũng có cánh.
Giữ bí mật nhé,
Amelia
~o0o~
29
Ngày 2 tháng 10 năm 1917
Vẫn trên cái bàn trong bếp
Nhật ký thân yêu
Bọn tớ đã ở trên bàn bếp suốt đêm và hầu như cả ngày hôm qua. Ngủ trên bàn
thật khó vì nó quá cứng, nhưng chị Molly và tớ cuối cùng (chị Molly viết vậy) cũng
ngủ thiếp đi. Chị Molly nghĩ ra trò mà chúng tớ nhảy từ bàn qua kệ bếp đến chạn
để lấy thức ăn. Chúng tớ chỉ có thể ăn những thứ linh tinh trong chạn, nghĩa là
không có sữa hay nước. Chị Molly nói ngày mai bọn tớ sẽ ra ngoài để lấy nước, nhưng
tớ không nghĩ chị ấy sẽ làm thế. Tớ nghĩ bọn tớ cũng sẽ lên thiên đường thôi
Nhật ký ơi.
Tớ không còn sợ thiên đường nữa rồi. Nó có xấu không? Má và Ba nói thiên
đường là một nơi cực kì hạnh phúc và chúng ta sẽ luôn hạnh phúc ở đó. Tớ muốn
được hạnh phúc mãi mãi. Tớ mong Ba, Má, anh Bennett, Bà ngoại và Pot đang hạnh
phúc lúc này và dõi theo chúng tớ như Má kể các thiên thần vẫn thường làm. Má
kể họ vẫn thường dõi theo mọi người để họ không làm gì sai.
Chị Molly nói chị ấy biết Ba và Má đang dõi theo chúng tớ lúc này, và họ
không muốn bọn tớ đến thiên đường bây giờ vì họ vẫn chưa sẵn sàng. Chị Molly nói
ở thiên đường, bạn có được một ngôi nhà rất đẹp, nhưng khi bạn đến đó, bạn phải
sửa sang chúng thật đẹp để mọi người đến thăm bạn trong ngôi nhà đó.
Chị ấy nói họ phải gieo những hạt giống trong ngôi vườn trên thiên đường, và
xếp đặt đồ nội thất (chị Molly viết thế) trong phòng ngủ, phòng khách, nhà bếp
và hành lang.
Tớ rất thích những cái mái hiên. Tớ hi vọng trong ngôi nhà lớn của chúng tớ
trên thiên đường, chúng tớ có thật nhiều mái hiên để tớ cũng có thể ngồi dưới
chúng. Tớ thích những cái ghế đá lớn vì chúng có những đường cong bên dưới làm
chúng đi tới đi lui được.
Tớ không còn sợ thiên đường nữa, mà tớ sợ Raisin. Tối qua tớ có một giấc mơ
mà Má, Ba, anh Bennett, Bà ngoại và cả Pot cũng có trong đó. Tớ đang ở trên bàn
ngủ cạnh chị Molly trong bộ váy xanh lục tuyệt đẹp của tớ, và tớ xuống khỏi bàn
rồi đi vào tiền sảnh. Ba đang chơi đàn còn Má thì hát bên cạnh Ba và hai người
họ đều đang mỉm cười. Anh Bennett cũng đang hát và anh ấy thật sự phát âm rất
chính xác! Pot đang sủa với họ còn Ba ngoại đang vỗ tay. Họ đều thấy tớ đứng
trong sảnh và cố gắng hát, nhưng tớ không biết bài hát đó, rồi Ba dừng chơi đàn.
Má mỉm cười và nói gì đó với tớ, nhưng tớ không thể nói là Má nói cái gì.
Khi đó tớ choàng tỉnh.
Lúc tỉnh dậy tớ đang khóc. Chị Molly đã dậy rồi, và đang ăn bánh mì. Chị ấy
đưa tớ bữa sáng và chúng tớ duỗi chân trên bàn. Lưng tớ bị đau do cái bàn. Ước
gì chúng tớ có thể làm gì đó về Raisin, nhưng tớ không nghĩ là có thể.
Tớ nghĩ tớ nhìn thấy Raisin trong giấc mơ của tớ đang ngồi trên cầu thang đằng
sau Má, Ba, anh Bennett, Pot và Bà ngoại, và cậu ấy là một cậu bé với mái tóc
nâu. Cậu ấy đang khóc mà chẳng ai nghe thấy cả. Anh Bennett nhìn lên Raisin và
cậu ấy cười.
Rồi Raisin thấy tớ và cậu ấy cau có như thể cậu ấy điên tiết với tớ vậy. Đúng
lúc đó Má nói với tớ gì đó rồi tớ choàng dậy.
Raisin tức giận với tớ, Nhật ký ơi. Tớ phải làm gì đây?
Tất cả những gì tớ có thể làm suốt cả ngày để không thấy chán ngấy là tâm sự với cậu. Chị Molly không nói chuyện nhiều, chị ấy chỉ ngồi nhìn ra sân qua khung cửa sổ.
Vài giờ nữa tớ sẽ đi ngủ. Có lẽ sau đó tất cả những chuyện này sẽ biến đi và mọi người rồi sẽ trở lại.
Tớ chỉ muốn mọi người được hạnh phúc trở lại thôi, Nhật ký ơi.
Cả Raisin cũng vậy.
Giữ bí mật nhé,
Amelia
~o0o~
30
Ngày 3 tháng 10 năm 1917
Lại là trên cái bàn bếp
Nhật ký thân yêu,
Chị Molly với tớ vẫn đang ở trong bếp.
Chúng tớ ngủ trên bàn bếp, và khi chúng tớ thức dậy, chị
Molly lấy mấy thứ trong chạn làm bữa sáng rồi quay trở lại cái bàn. Tớ nghĩ chị
ấy sợ nếu chúng tớ chạm vào sàn nhà, ‘bàn tay đáng sợ’, mà tớ biết chắc là
Raisin, sẽ bắt được chúng tớ. Có vẻ giống một trong những trò chơi tớ thường
chơi với bạn bè ở Ohio,
chúng tớ không thể đặt chân xuống sàn vì chúng là những đầm lầy ngập nước. Nhưng
chị Molly nói đây không phải trò chơi và chuyện này rất đáng sợ.
Tối qua tớ lại mơ thấy Raisin.
Nhưng lần này, tớ đang ở trong sân tìm cậu đấy Nhật ký. Tớ
nghĩ chúng ta đang chơi trốn tìm.
Rồi Raisin bước ra từ những bụi rậm, cau có và giận dữ. Tớ
hỏi vì sao cậu ấy lại giận thế và cậu ấy nói cậu ấy giận vì tớ viết những điều
xấu về cậu ấy vào cậu. Tớ nói với cậu ấy đó là vì cậu ấy rất xấu xa với tớ và
gia đình tớ, nhưng cậu ấy lại nói đây là nhà cậu ấy, không phải của chúng tớ. Nhưng
đây là nhà tớ mà Nhật ký. Chúng tớ sống ở đây, đâu phải Raisin.
Rồi cậu ấy lại chạy vào bụi rậm trước khi tớ kịp nói gì khác.
Tớ đuổi theo cậu ấy, nhưng tớ chỉ tìm thấy cậu trong bụi rậm thôi, Nhật ký.
Bà ngoại nói những thứ xuất hiện trong giấc mơ của chúng ta được
cho là hình ảnh của những thứ xuất hiện trong đời thực. Mà tớ không hiểu vì sao.
Có phải Raisin đang cố nói với tớ điều gì đó? Tớ biết cậu ấy không thích tớ, nhưng
không thể là vì cậu được Nhật ký! Cậu chẳng làm gì sai cả.
Tớ không thể viết bất cứ điều gì về Raisin vào cậu nữa Nhật
ký. Cậu ấy đang theo dõi tớ và chị Molly, tớ biết. Tớ nghĩ cậu ấy đang đợi
chúng tớ ra ngoài hay đặt chân xuống sàn rồi cậu ấy sẽ bắt chúng tớ.
Lúc nào tớ cũng muốn khóc hết. Má với Ba không còn ở đây nữa,
chỉ còn tớ với chị Molly.
Chúng tớ phải làm gì bây giờ?
Bây giờ chuyện này chẳng còn cần giữ bí mật làm gì nữa,
Amelia
~o0o~
31
Ngày 4 tháng 10 1917
TỚ SẼ KHÔNG BAO GIỜ RỜI CÁI BÀN NÀY!
Nhật ký thân yêu,
Chị Molly đã đi rồi!
Sáng nay Raisin đã bắt được chị ấy, Nhật ký ơi! Tớ
sợ quá, tớ chẳng còn biết phải làm gì nữa! Sáng nay, chị ấy đi lấy ít thứ cho
bữa sáng, và chị ấy bị trượt xuống giữa cái bàn và kệ bếp rồi té xuống sàn. Tớ
nghe chị ấy thét lên, và tớ đã cố gắng đưa tay ra cho chị ấy. Chị ấy đã cố nắm
lấy tay tớ nhưng rồi bàn tay của Raisin xuất hiện từ dưới đất kéo chân chị ấy. Cậu
ta kéo lê chị ấy ra khỏi bếp ra đến tận hành lang phía sau! Tớ rất sợ, tớ sắp
sửa xuống khỏi bàn thì tớ chợt nhớ chị Molly đã bảo tớ không bao giờ, không đời
nào được xuống khỏi bàn, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa.
Cho nên, tớ vẫn ở trên cái bàn trong bếp, nhưng
tớ đang run kinh khủng đến mức hầu như không thể viết đươc đàng hoàng. Tớ rất
sợ, Nhật ký ơi. Tớ là người duy nhất còn lại và chẳng có ai với tớ cả. Ngôi nhà
lớn này giờ quá lớn, tớ nghĩ tớ nghe thấy tiếng cửa sập ầm ầm và cả những tiếng
gào thét. Tớ đã khóc nhiều đến nỗi không thể khóc được nữa. Ước gì Má và Ba ở
đây, cả anh Bennett và chị Molly, rồi cả Bà ngoại và cả Pot nữa! Ước gì tất cả
mọi người đều ở đây với tớ!
Cậu có nghĩ tớ nên xuống khỏi bàn và chạy thật
nhanh hết mức có thể ra khỏi đây không? Liệu tớ có chạy thoát khỏi Raisin
không?. Tớ thật sự không phải là một tay chạy cừ, nên tớ không nghĩ vậy. Raisin
có bao giờ chạy không? Cậu ta chỉ là một bàn tay chui từ dưới đất lên.
Nhưng tối qua tớ lại mơ thấy cậu ta!
Tớ đang ngồi trên bậc cầu thang như cậu ta, khóc
vì chuyện gì đó mà tớ chẳng nhớ được, rồi tớ thấy Raisin đi xuống đại sảnh. Cậu
ta dậm chân rất, rất mạnh, giống như tớ thường làm khi tức giận. Cậu ta dừng
ngay trước tớ rồi nhăn mặt.
Tớ hỏi cậu ta có chuyện gì vậy, và Raisin hét vào
mặt tớ. Cậu ta nói đây là nhà của cậu ta
và tớ phải ra khỏi đây ngay lập tức. Cậu ta cũng nói tớ phải dừng việc viết vào
cậu lại, Nhật ký, nếu không những chuyện tồi tệ sẽ xảy ra với tớ. Mà tớ lại nói
cậu ta sẽ làm tớ lên thiên đường nếu tớ xuống khỏi bàn bếp nhưng cậu ta nói cậu
ta sẽ không làm vậy, miễn là tớ ra khỏi ngôi nhà và không bao giờ được trở lại.
Tớ không tin cậu ta, Nhật ký, nhưng tớ có thể làm
gì đây? Tớ chỉ muốn rời đi và không muốn Raisin tức giận với tớ vì tớ chẳng làm
gì sai cả!
Nhưng Raisin nói cậu ta cần phải ở lại ngôi nhà
để bám lấy Betsy, bám lấy Betsy, chẳng hiểu nổi nữa.
Nụ cười của cậu ta rộng dần rồi phát ra tiếng thật to. Raisin bước xuống tiền sảnh
vừa đi vừa hát, sẽ có một ngày tôi được tự do, rồi tôi sẽ bám lấy chị ấy, bám
thật chặt, thật chặt mãi mãi. Xa tít tắp, xa dần và xa mãi mãi.
Tớ chỉ ước Raisin biến mất đi, Nhật ký ơi. Nếu
tối nay tớ thấy một ngôi sao ngoài cửa sổ phòng bếp, Tớ sẽ ước rằng cậu ta hãy
đi xa tít tắp, xa dần và xa mãi mãi.
Khi tớ thức dậy, tớ biết tớ sẽ đặt tên gì cho
cậu, Nhật ký. Tên cậu sẽ là Betsy vì Raisin cứ gọi cậu như vậy. Không được viết
vào Betsy nữa. Không phải Betsy, Betsy, Betsy.
Chúc ngủ ngon, Betsy. Tớ lại sắp đi ngủ đây, và
mong rằng đây chỉ là một trò đùa dai xấu xa mà mọi người đang trêu chọc tớ.
Chuyện đó từng xảy ra ở Ohio. Tất cả những đứa nhóc khác giả vờ như
tớ không có mặt ở đó suốt cả một ngày. Nhưng chúng thật sự rất xấu xa. Raisin cũng
thực sự rất xấu, Betsy. Tại sao cậu ta không thể tốt bụng và thân thiện với mọi
người?
Bây giờ tớ sắp đi ngủ rồi, Betsy. Tớ không thể
thức hơn nữa.
Giữ bí mật nhé,
Amelia ""
Đó là những ghi chép đầy đủ trọn vẹn cuối cùng
trong nhật ký của Amelia. Những dòng tiếp theo còn dang dở bắt đầu bằng nét chữ
vội vã mà ngay cả cảnh sát cũng không đọc được, và cuối cùng chìm dần vào một
vết máu gián đoạn.
Cảnh sát đã đối chiếu máu trên trang giấy với máu
của Amelia Porter; những khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời của cô bé đã diễn
ra bên cuốn nhật ký, điều đó có thể là một sự an ủi dù rất nhỏ.
Cuốn nhật ký nhuốm máu được cảnh sát tìm thấy
trong thời gian điều tra, được chôn vội vã trong một cái huyệt cạn cạnh Pot,
con chó nhà Porter. Cuốn nhật ký đã chỉ ra những sự kiện kì lạ xảy ra trong nhà
một vài ngày trước cái chết của cả gia đình. Một nhóm chuyên gia tâm thần học
phân tích nhật ký của Amelia đã tiết lộ Abigail Mason, bà ngoại của Amelia, thực
ra là một bà đồng. ‘Những cái lá xanh lục kì lạ’ cô bé nói đến trong nhật ký là
lá Eukorphora, được cho là có những khả năng siêu việt để nhìn thấy những linh
hồn trong một khu vực kín.
Con ma Raisin, ‘người bạn’ của Amelia, thực ra là
một Risen, theo sự khám phá của Abigail. Cảnh sát đã đưa một nhà tâm linh nổi
tiếng đến để phân tích về Risen. Risen là một loại linh hồn ở lại nơi họ đã
chết cho đến khi họ tìm ra nguyên nhân tử vong của mình, và chỉ khi đó họ mới
siêu thoát đến thế giới khác. Abigail và nhà tâm linh đều gọi Risen bằng cái
tên 'Diablo', một cái tên mà chúng ta có thể đoán là hung thủ sát hại gia đình
Porter.
Nếu 'Diablo' là hung thủ, chúng ta chỉ có thể hi
vọng người nhà Porter đừng tự biến thành Risen và họ có thể ra đi thanh thản
không còn vướng bận.
Cảnh sát đã đào sâu nghiên cứu những bài viết cũ
trong báo chí và tài liệu về Barkforth, chúng tiết lộ rằng vào năm 1856, một
cậu bé đã bị sát hại ngau trong nhà bởi chị gái của mình. Danh tính của cậu bé
không thể xác định được, nhưng chúng ta có thể giả thiết rằng cậu bé này là
người mà Amelia gọi là 'Raisin'. Cậu bé chết khi mới tám tuổi.
Một tượng đài đã được dựng lên để tưởng nhớ gia
đình Porter ở Barkforth vào những năm cuối thập niên 40. Nhật ký của Amelia, chua
chát thay hơi có phần tương tự với của Anne Frank, hiện tại được lưu giữ tại Viện
bảo tàng Lịch sử của Barkforth.
~o0o~
Your soul is free to see...
[R.Mi]
F.S Team
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét