-->

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

Diablo XVI~XIX - [R.Mi]


~o0o~


XVI

Ngày 17 tháng 9 năm 1917

Dưới cổng vòm trước nhà

Nhật ký thân yêu,

 
Bà ngoại vẫn chưa khá lên chút nào. Má bảo chuyện đó là bình thường khi người ta già đi, họ sẽ luôn thấy không khoẻ. Má nói nếu bạn ăn nhiều rau (chị Molly viết vậy) thì bạn sẽ không ốm. Nhưng rau có vị kinh lắm. Tớ từng lén cho Pot phần rau của tớ ở dưới bàn, nhưng nó không còn ở đây nữa. Có thể Ba sẽ tìm cho Bennett một con chó khác và Bennett sẽ không rầu rĩ suốt ngày nữa. Tớ nghĩ chắc Raisin cũng như vậy suốt. Tớ không thích buồn bã và tớ cũng không thích khóc. Ba nói chỉ có những cô gái yếu đuối mới khóc, mà tớ là một cô gái mạnh mẽ. Ba nói bạn phải kiên cường (chị Molly viết vậy) vào những lúc khó khăn. Vậy tại sao Bennett lại không kiên cường lên?
Hôm nay tớ đã mượn những cây bút chì của Má để vẽ một bức tranh rất, rất đẹp về Pot cho Bennett. Tớ còn dùng một trong mấy cuốn sách có tranh của Ba để xem hình của Pot rồi vẽ một bức thật đẹp.
Chị Molly chỉ tớ Pot là giống chó nào, vì chị ấy nói có rất nhiều giống chó bên cạnh Pot. Chị ấy bảo nó thuộc giống chó săn (chị Molly viết thế) và mắt Pot màu xanh dương. Mắt Bennett cũng màu xanh, giống Ba, nên tớ nghĩ tớ sẽ hái ít quả việt quất trong vườn để tô màu mắt. Có lẽ khi thấy mắt họ cùng màu xanh Bennett sẽ không buồn nữa.
Tớ đã vẽ Pot nhưng nó không giống như con chó tớ xem trong sách. Chị Molly bức tranh rất đẹp. Tớ viết tên Pot bên cạnh bức tranh và cố viết chữ thật đẹp giống Má, nhưng chúng thật vụng về. Tớ đã nhờ Má viết tên Pot lên bức tranh. Má nói lần sau tớ phải hỏi khi mượn bút của Má. Tớ nói với Má là tớ rất ngoan và tớ sẽ không làm gãy chúng nhưng tớ nghĩ Má chẳng tin đâu.
Tớ cực kì, cực kì muốn học chơi đàn. Tớ cố gắng bảo chính tớ là ngày mai tớ sẽ hỏi Ba. Ngày mai tớ thực sự sẽ hỏi Ba. Và nếu Ba lại nói không, tớ sẽ hỏi Ba ngày hôm sau, rồi cả ngày hôm sau nữa.
Khi không ai để ý, tớ ấn phím trắng cuối cùng của cây đàn, cái phím có âm thanh như tiếng hét của cây đàn ý. Tớ cười phá lên vì có lẽ đó là chỗ cây đàn kêu boo-boo khi tớ ấn nó, tớ làm đau nó hay sao ấy. Tớ biết làm đau người khác là không tốt, nhưng cây đàn không khóc nên cũng không sao. Với lại hôm nay tớ cũng không có việc gì làm cả.
Mấy quả việt quất tớ hái từ vườn đã vô tình dây ra bức tranh nên trông như là có một bầu trời sau lưng Pot. Có lẽ cái đó sẽ làm Pot trông thật hơn và Bennett sẽ vui hơn. Bennett buồn làm tớ cũng buồn.

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

XVII

Ngày 18 tháng 9 năm 1917

Dưới cổng vòm trước nhà

Nhật ký thân yêu,
Bà ngoại vẫn bị ốm. Tớ nghe Má và Ba nói có thể Bà sẽ không khỏe lại nữa. Có thể Bà cũng sẽ đi gặp Pot trên thiên đường.
Tớ đã đưa Bennett bức tranh và anh ấy rất thích. Anh ấy cứ cầm nó đi loanh quanh suốt.
A, và tớ đã xin Ba dạy tớ đánh đàn. Ba đã đồng ý, nhưng không phải bây giờ. Có lẽ Ba sẽ dạy tớ tối nay. Tớ hi vọng vậy. Chị Molly đang trở nên hoảng loạn vì chị ấy nói một chuyện rất tồi tệ sẽ xảy ra rất, rất sớm. Ba bảo chị ấy thật ngớ ngẩn và sẽ chẳng có gì xảy ra hết. Ngay lúc này, tớ chẳng biết ai đúng ai sai cả. Thực sự thì, Nhật ký ạ, tớ cũng hơi sợ. Nhưng tớ chẳng biết tớ sợ cái gì nữa.
Raisin hoàn toàn không muốn nói chuyện với tớ, cho dù tớ thức trễ đến đâu. Tớ không nghĩ cậu ấy thích tớ. Có lẽ vì cậu ấy không thích Bà ngoại và cậu ây đã quyết định sẽ không thích ai trong nhà tớ cả. Có lẽ cậu ấy không thích Pot. Đừng nói cho Bennett nhé vì anh ấy sẽ lại khóc sướt mướt đấy và tớ thích khi anh ấy không khóc hơn. Ngôi nhà yên tĩnh hơn nhiều.
Tớ sẽ nhờ chị Molly tìm cho tớ ít lá, nhưng không giống loại lá của Bà. Có lẽ ngội nhà thích loại lá khác, như Ba chỉ thích một loại người nhất định. Ý đó nghe có vẻ hay.

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

XVIII

Ngày 20 tháng 9 năm 1917

Trong phòng vệ sinh!

Nhật ký thân yêu,
Một chuyện rất, rất, rất tê đã xảy ra hôm qua. Tớ quá sợ đến nỗi tớ vẫn chưa ra khỏi toa-let. Tớ không muốn ra ngoài vì trong nhà bây giờ rất đáng sợ.
Hôm qua tớ mang lá vàng vào nhà vì Bà ngoại đã mang lá xanh, và khi chị Molly với tớ đang bước vào nhà, tớ nghe thấy một âm thanh quái dị rồi một tiếng rớt bịch thật to.
Má đang la hét trên lầu, nên tớ và chị Molly cùng đi lên.
Bennett nằm trên đất, cơ thể co giật còn mắt thì trắng dã. Má kêu khóc và cố làm anh ấy khỏe hơn, nhưng vô ích.
Ba lao lên lầu, kêu gào Bennett tỉnh lại rồi Má òa khóc.
Chị Molly bảo tớ xuống nhà cho đến khi chị ấy bảo có thể ra ngoài. Tớ cố bịt tai lại nhưng vẫn nghe tiếng Bennett, Má và Ba. Tớ chui vào toa-let cùng với cây nến Bà ngoại mang đến và ở đó một lúc. Sau một lúc, mọi thứ trở nên thuật im lặng, rồi tớ nghe thấy Má với Ba đang xuống cầu thang, họ vừa đi vừa nói chuyện.
Chị Molly vẫn chưa bảo tớ đã an toàn để ra khỏi toa-let hay chưa nên tớ ngồi viết dưới ánh nến. Cây nến ngày càng nhỏ dần và tớ ngày càng sợ Nhật ký ơi. Tớ không muốn bất cứ chuyện gì xảy đến với Bennett, với Bà, hay với ai nữa.
Có vẻ như tối nay tớ sẽ không học đàn được.

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

XIX

Ngày 21 tháng 12 năm 1917

Trong vườn

Nhật ký thân yêu,
Những chuyện tồi tệ đang kéo đến. Những chuyện rất, rất tệ. Chị Molly nói nó sẽ xảy ra, nhưng tớ đã không tin chị. Má và Ba cũng đã không tin, nhưng bây giờ chúng đang thành sự thật.
Tối qua tớ nghe thấy một tiếng hét lớn, nhưng tớ nghĩ đó là mơ.
Khi tớ thức dậy sang nay, Má đang khóc.
Tớ hỏi Má tại sao lại khóc, nhưng rồi Ba cũng khóc theo. Và đến chị Molly.
Má nói bây giờ Bà đang ở cùng Pot trên thiên đường, ở đó Bà sẽ không bị ốm nữa. Thật tốt khi Bà không còn ốm nữa, tớ bảo Má. Nhưng Má càng khóc nhiều hơn.
Bà ngoại không ở trên giường mà chị Molly nói Bà cũng không ở trong mộ. Vì vậy bây giờ chẳng ai biết Bà đang ở đâu, chỉ biết rằng Bà đang ở thiên đường.
Lúc nhỏ Ba thường kể với tớ rằng thiên đường là một nơi hạnh phúc, ở đó mọi người luôn vui vẻ. Nhưng tớ không muốn lên thiên đường ngay bây giờ Nhật ký ạ. Tớ thích ở đây. Ba kể khi đến thiên đường, bạn phải để thân thể của mình lại vì nó quá nặng nên đôi cánh của bạn sẽ không mang theo được. Tớ nghĩ có cánh thật tuyệt. Bay lượn như những chú chim chắc chắn rất vui vì chúng có cả bầu trời và chúng kêu rất hay khi nói chuyện. Má bảo chúng ta không hiểu chim nói gì vì chúng nói khác với chúng ta. Chúng cũng không hiểu khi chúng ta nói chuyện. Tiếng huýt sáo (chị Molly viết thế) mà Ba thổi là gần với tiếng chim nhất mà con người làm được, chắc vậy. Ngoài việc có cánh, chúng không thể có cả cơ thể và cánh cùng một lúc. Má nói thật không công bằng cho lũ chim nếu có chuyện đó.
Hôm nay Bennett đã khá hơn, nhưng anh ấy cứ ở lì trong phòng không chịu ra ngoài. Má bảo anh ấy thấy không khỏe. Chị Molly nói Má cũng đang sợ anh Bennett cũng sẽ lên thiên đường.
Có lẽ khi Bennett đến thiên đường, anh ấy sẽ có thể nói đúng hơn và ở bên cạnh Pot với Bà ngoại. Chuyện đó sẽ làm anh ấy vui chứ?

Giữ bí mật nhé,

Amelia

~o0o~

Your soul í free to see...

[R.Mi]

F.S Team

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét