-->

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

Just friends - [C.R]


Author : Jessika R
Translator : Crystal Rainbow
Genre : General, friendship, relationship...
Rated : K
Length : oneshot
Status : Finished


By Jessika R., Keller, TX

Tiết học cuối cùng của ngày; Tôi dường như không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi đã thành công trong việc tránh mặt anh hầu như cả ngày, tìm cách lãng tránh khi anh cố bắt chuyện. Tôi luôn có lý do phải đi đến chỗ này chỗ nọ hay có việc phải làm. “Xin lỗi anh, không có thời gian để nói chuyện đâu”. Còn 15 phút nữa tan học và tôi cần trốn ở đâu đó và rồi sẽ được về nhà trong tự do.

Lao ra sảnh chính đông nghẹt người, tôi lách người xuyên qua đám đông học sinh náo nhiệt. Tôi chống chọi lại với dòng người, những đụng chạm, xô xác đe dọa lấn át lấy tôi. Liều mạng, tôi vẫn cứ len lỏi, nóng lòng muốn đến được tủ đựng đồ cá nhân của mình, chốn yên ắng khiến tôi cảm thấy an toàn. Tôi gần đến được đó rồi, còn cách xa có chút xíu. Cuối cùng tôi cũng thành công: không có anh quanh đây.

Tôi mở tủ cá nhân và đứng tựa vào đó, thở dài nhẹ nhõm, rồi tôi thấy anh. Tôi sắp xếp ngăn tủ và vội vã lùa tất cả mọi thứ vào trong cái hộp kim loại bé xíu đó, nhưng hai tay tôi không chịu vâng lời. Tôi bối rối đến phát run lên, và tâm trí tôi bay đi đâu đó khỏi cơ thể. Tôi cố gắng hết sức để tự mình rời khỏi đó, cố né tránh tình cảnh sắp tới. Nhưng ngay khi tôi vừa cất bước, anh bắt lấy cánh tay tôi: “Giờ thì anh có thể nói chuyện với em rồi chứ?”
Và đó là lúc trái tim tôi se lại. Bụng dạ tôi bắt đầu rối tung lên và tôi biết từ đây mọi thứ sẽ thay đổi.

Chẳng hiểu vì lí do gì, tôi luôn luôn có ý nghĩ rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ dẫn đến khoảnh khắc này. Một lời thổ lộ nhẹ nhàng trong một hành lang vắng vẻ, tiếng vang từ một cánh cửa tủ cá nhân bị đóng sầm tan dần, trong không gian vẫn còn vang vọng tiếng hú ré của đám học sinh. Anh nhìn chằm chằm vào tôi, chờ đợi từ tôi một câu trả lời. Nhìn xuống đất, tôi cố tình không lắng nghe và không nhìn vào anh. Tôi không muốn nghe, không muốn thấy anh bày tỏ tình cảm của mình. Vì điều đó chẳng có nghĩ lý gì cả, điều đó chẳng thay đổi gì cả.

Tôi quen anh từ khi tôi là một con nhóc lớp 1. Tôi là người đã từng thấy anh chọc tay vào mũi ngọ nguậy; Tôi đã nhìn thấy anh cao lên đến 6 inch nhanh như một cây đậu thần và với tất cả nét duyên của một cậu nhóc khờ khạo, anh tự cho mình một cuộc nổi loạn ra trò. Giữa chúng tôi luôn luôn là một tình bạn trong sáng như thế và chưa bao giờ liều lĩnh vượt khỏi mối quan hệ bạn bè đó. Mà thật lòng thì tôi chưa bao giờ có ý nghĩ rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ là gì của nhau, hơn là một người bạn.

“Em có nghe anh nói không? Anh nói là anh thích em. Anh rất thích em”

Đừng nói ra điều đó. Anh có thể nói bất cứ điều gì ngoại trừ điều đó. Nói chuyện với em về thời tiết đi anh, hay là về mức độ kinh khủng của cô Matthews và mớ công thức toán học quỷ quái của bả. Thậm chí nói chuyện thể thao vẫn còn hơn (anh biết em ghét thể thao đến mức nào mà). Chỉ cần anh không nói những từ ấy là được. Tại sao anh lại nói những lời có thể làm thay đổi đi tình bạn thắm thiết tột độ của chúng ta như thế?

“Anh đã thích em từ rất lâu rồi. Em có biết không?”

Vâng, tất nhiên là em biết. Em đâu ngốc. Mà không, em ngốc thật- em đã không biết- em đoán là mình đã hy vọng rằng đó chỉ là chút ấn tượng. Một thứ gì đó thoáng qua, một sự yêu thích tình cờ xuất hiện trong anh. Một tình cảm trẻ con. Nhưng sự thật không có vẻ là thế.

“Em nói gì đi, gì cũng được”

Em không có ý đó, thật sự không. Em biết điều anh đang hy vọng được nghe thấy, những gì anh muốn em nói ra. Em không thể và sẽ không nói vậy. Em nhìn anh và nhìn thấy từ đó một người anh trai, một người bạn, tuyệt nhiên không phải là một người bạn trai. Em không nghĩ là có thứ gì có thể thay đổi suy nghĩ đó trong em.

Tất cả mọi người đều biết rằng chúng ta rồi sẽ trở thành như thế này. Điều đó thật tồi tệ. Cả thế giới quái quỷ này hầu như đều biết rằng không sớm cũng muộn chúng ta sẽ đối lập với nhau trong vấn đề này. Ba mẹ em, bạn bè em. Trời, thậm chí ba mẹ và bạn bè của anh cũng biết. Họ đã nói với em rằng em sẽ quá tàn nhẫn nếu lừa dối anh, nhưng em chưa bao giờ cố ý. Em chưa bao giờ cố ý để mọi chuyện đi quá xa thế này. Chỉ là em chưa bao giờ có được thời điểm thích hợp để nói với anh rằng: “Này anh, chúng ta sẽ mãi mãi và luôn luôn là những người bạn tốt nhất của nhau”. Em chưa bao giờ, chưa bao giờ muốn làm anh tổn thương. Chỉ là em muốn níu giữ lấy anh, em không muốn mất anh không đời mình.

Em đã tự dối lòng mình như thế từ năm này qua năm khác. Em sống trong phủ nhận. Và giờ đây, khi là học sinh năm cuối, anh đã đủ can đảm để cho em biết tất cả cảm giác thật trong anh. Em muốn đổ lỗi cho anh vì đã khiến cho chúng ta cứ phải ngượng nghịu với nhau, đổ tội cho anh vì đã để tình trạng quan hệ không rõ ràng này kéo dài quá lâu. Nhưng tân sâu đáy lòng mình, em biết lỗi là ở em,và bây giờ em cho phép mình làm điều đúng đắn.

Tôi hít thật sâu không khí vào lồng ngực.

“Em cũng thích anh”

************************************

[C.R]: Tôi không chắc liệu “điều đúng đắn” mà cô đã lựa chọn có thực sự là giải pháp tốt đẹp nhất, tôi không chắc liệu anh có được hạnh phúc chứ chưa nói đến cô, chỉ có điều tôi giật mình tỉnh ngộ rằng cần phải phân biệt giữa tình bạn và tình yêu trước khi quá muộn. Này, bạn nhìn quanh xem có đang làm ai hiểu nhầm sự quan tâm của bạn là tình cảm đặc biệt đi đấy nhé, không chừng lại mất tình bạn đẹp. Thân!
Your soul is free to see...
Translated by [C.R]
F.S Team
Do not take out without permission

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét