
Tittle: The mourning sky
Author: Dear December at Fictionpress.com
Translator: Silent Tears
Genre: Tragedy/Hurt/Comfort
Rated: T
Length: one-shot
Status: Finished
Mưa, dần dà ngưng đọng thành tuyết , nặng nề buông xuống từ khoảng không ẩm ướt xám xịt. Thảm cỏ vẫn mang bộ mặt hứng khởi tươi vui mặc cho làn tuyết trắng xóa tấn công dữ dội, như muốn mọi ánh sáng tươi mới lấp lánh trở nên rực rỡ nhất, làm bừng lên một chút sức sống le lói trong khoảng không cô độc này.
Giọt mưa vội vã trút như trút nước thừa lên mặt đất, tưởng chừng có thể nhấn chìm vạn vật, như thể mọi thứ đang xấc xược đắc tội gì lớn lắm.
Đã năm giờ chiều, dòng người hối hả bước những bước dài cả dặm trở về nhà, giống như đàn kiến lúc nhúc bò về tổ vậy. Chiếc-ô-đỏ xuất hiện rất nổi bật giữa một rừng ô đen kịt và chi chít áo mưa. Vật-thể-khác-thường đó thuộc về cô gái George Crawlie, hay ngắn gọn là George. Crawlie chưa bao giờ thích màu đen cả. Màu đen vô hồn đó đôi khi làm cô cảm thấy rùng mình sởn gai ốc.
Cô bước nhanh hòa trong dòng người trầm mặc u uất đang qua-đường-như-một-lập-trình-có-sẵn. Xuôi theo đám đông xô đẩy nhau tiến về phía trước, George vô thức bị đẩy sang một con đường đen kịt u ám khác. Cô ngước mặt nhìn lên những vạt mây hờ hững phủ kín che dấu một màu xám u buồn.
Tại sao bầu trời có vẻ như đang òa khóc vậy? George khựng lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi trạng thái nghiêng nghiêng ngửa mặt lên trời, cô ngắm bức họa trời đông. Gió nổi lên rít từng cơn ớn lạnh, thì thầm bên tai cô, lá úa bay một cách rất không có trật tự trong không trung, mảng cỏ xanh vẫn từng đợt rung lên xào xạc. Cô khẽ khép mi mắt, hít thật sâu.
Là một bản nhạc.
Vạn vật đang cùng nhau cất lên một bản nhạc, mà chỉ những người thực sự muốn dừng lại để lắng nghe, mới có thể cảm nhận được.
Không có ngôn từ, chỉ có những giai điệu sót lại, nhẹ mà vang. Như bản phối của âm thanh và màu sắc. Không thể còn cách nào khác để cảm nhận được những giai điệu đó, ngoài việc dừng lại, và lắng nghe. George dường như bị những giai điệu trầm lắng mê hoặc mạnh mẽ đến mức không nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi thúc giục điên cuồng, cả tiếng rít chói tai của chiếc xe phanh gấp và tiếng la thất thanh của người qua đường. Cho đến khi đèn xe chiếu thẳng vào người, cô mới giật mình quay lại và bất giác thấy chiếc xe đang trượt dài về phía cô. Khoảnh khắc đó, đã không đủ thời gian để cô cất lên một lời nào.
Vạn vật mờ ảo, âm thanh trở nên lùng bùng không rõ ràng, giọng nói khinh miệt làm đầu óc cô trở nên rối tung lên, rung lắc mạnh như những đợt sóng ồ ạt nơi đại dương. Một cách chậm rãi, cô đưa mắt nhìn xung quanh, và cô thấy sắc đỏ. Mọi vật ngập trong sắc đỏ thẫm đáng sợ.
Những mảnh vỡ trên mặt đường, chiếc xe trắng tinh trở nên bẩn thỉu, vây quanh thân thể cô.
Và cô cười.
Thể xác cô, hoàn toàn, không có một chút đau đớn nào cả.
Những bàn tay nâng cô lên cáng. Thứ gì đó lành lạnh đặt úp vào miệng. Cô có thể cảm nhận được luồng khí oxy chạy dọc cơ thể, như muốn chiếm lĩnh luôn cả phần tâm hồn ít ỏi còn sót lại. Những xúc cảm trở nên trống rỗng. Cô yếu ớt nâng cánh tay lên, vô thức nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng đỏ tươi tuôn ra như suối.
George lại khẽ mỉm cười.
Vì…
Sắc đỏ là màu yêu thích của cô.
~oOo~
Your soul is free to see...
[SiT]
FS Team
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét